Quý Đằng giơ ngọn đuốc trong tay lên săm soi hồi lâu, lòng dạ rối bời, nét mặt cậu lúc này phải nói là vô cùng đặc sắc. Quý Đằng vốn thích ngựa, cơ nghiệp nhà họ Quý chủ yếu gầy dựng thông qua giao thương, thế nên cũng sẽ có hiểu biết nhất định về các giống ngựa. Con trước mặt này, dân ngoại đạo như cậu dòm sơ cũng thấy là gần đất xa trời lắm rồi. Cái bụng phù nề thế kia, dám cá là cả ổ ký sinh trùng nhung nhúc trong đó luôn, sưng chù vù, Quý Đằng lắc đầu tặc lưỡi, cứ nghĩ tới cảnh tượng đằng sau lớp da tạm coi là lành lặn kia, rùng mình ớn óc quá đi thôi. Bắp đùi hẳn là sau khi gãy xương đã không được chữa trị nghỉ ngơi cho đàng hoàng, nên coi như bỏ. Khắp người đầy thương tích, mưng mủ tụ máu trông đến phát khiếp. Quý Đằng không nỡ coi thêm nữa, sau rốt chỉ nhìn vào mắt chú ngựa già, bắt gặp trong con mắt vẩn đục của nó, không ngừng chảy ra chất dịch có kèm máu, nom thống khổ vô cùng.
“Thấy sao hả?” Hình Tu hỏi nhỏ.
“Con ngựa này, khắp người chi chít vết thương, cũ có mới có, hết thuốc chữa rồi. Tử vong chỉ còn là vấn đề thời gian, mà có sống tiếp thì càng thêm đau đớn mà thôi. Ví bằng chủ nhân của nó có tí lương tâm, thì đã sớm cho nó an giấc nghìn thu rồi, đỡ phải chịu khổ.” Quý Đằng đáp.
Hình Tu tựa hồ vẫn chưa nghe ra ẩn ý trong lời Quý Đằng nói: “Con ngựa thích hợp với ta, cũng chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xui-xeo-kheo-chang-ai-hon/2568073/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.