Hồn phách bị khóa chặt, ngoài việc thân thể mất hết tri giác ra, hình như còn mất luôn cảm nhận về thời gian nữa.
Chẳng thể biết rốt cục là đã trôi qua một ngày, một tháng, một năm hay là lâu hơn thế rồi.
Hình Tu hoàn toàn mất hút khỏi tầm mắt cậu, tuy y vẫn ngồi cạnh cậu, song với góc nhìn của Quý Đằng hiện tại, hoàn toàn chẳng thể nào thấy được.
Đã thế Hình Tu lại cứ im thin thít, cũng chẳng động đậy chi hết, làm Quý Đằng không khỏi chuyển dần từ trạng thái thấy hơi hoảng sang hẳn vô cùng hốt hoảng luôn, cậu bắt đầu chẳng thể nhận ra Hình Tu có còn đó không, hay là bỏ cậu lại đây một mình rồi. Giống như một người bịt mắt đi đường vậy, cho dù có người nói với anh ta rằng phía trước rất an toàn, thì vẫn không tránh khỏi càng bước tới càng thấy hoang mang, càng đi càng sốt ruột muốn gỡ khăn bịt mắt xuống. Mà Quý Đằng càng ra sức giãy giụa, thì thuật khóa hồn kia lại càng trói chặt hơn, cậu vẫy vùng đến khi sức cùng lực kiệt, mà nó chẳng mảy may nới lỏng ra được chút nào.
Quý Đằng khiếp sợ tột cùng, Hình Tu rốt cục có còn ở bên cạnh mình không?
Nỗi sợ hãi dường như đã gia cố thêm hiệu quả khóa hồn, dẫu rằng cơ thể chẳng còn nhận biết gì rồi, song Quý Đằng vẫn cảm thấy được, thứ pháp thuật đang chế ngự toàn thân mình này, đang ngày càng bành trướng, gần như muốn nuốt chửng cả người cậu.
Sau rốt, cậu cũng nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xui-xeo-kheo-chang-ai-hon/2568056/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.