Bình minh bắt đầu ló dạng, cỗ xe ngựa lộc cộc xóc nảy trên con đường núi gập ghềnh.
Thần sắc Hình Tu tuy xanh xao nhưng vẫn bình thản, xem ra cũng không gặp vấn đề gì lớn, Quý Đằng yên tâm thở phào. Hành trình suốt một ngày một đêm dài dằng dặc, giờ đây khi đã có thể thư giãn phần nào, cơn buồn ngủ liền ập tới, chẳng mấy chốc mà, bức vách xe ngựa tròng trành trở nên xa dần trong tầm mắt Quý Đằng. Cậu mơ màng ngủ thiếp đi, thậm chí còn nằm mộng nữa cơ, hình ảnh trong mơ loạn xà ngầu, cậu chỉ nhớ được lúc mới bắt đầu đã rất hoảng loạn, càng về sau càng khiếp hãi hơn, sau cùng là nỗi kinh hoàng tột bực.
Để rồi nghe thấy một tiếng ‘cạch’!
Tiếng động này không lớn, ngay đến xà ích cũng chẳng nghe thấy, chỉ lo chuyên tâm đánh xe.
Thế nhưng kinh nghiệm tích lũy từ bao lần trốn chạy trong lo sợ đã rèn giũa cho Quý Đằng một tinh thần cảnh giác hết sức nhạy bén, âm thanh nọ chỉ vừa vang lên, cậu đã mở choàng mắt. Mắt vừa mở ra, đã trông thấy một thứ màu trắng nhảy phốc tới, Quý Đằng quen tay đón lấy, hóa ra là một đống chăn nặng trình trịch, đã vậy còn quấn cả Hình Tu bên trong nữa chứ. Là Lạc Hạ Thạch đã dùng chăn cuốn y lại ném qua cho cậu, mà gần như cùng lúc đó, Lạc Hạ Thạch còn vươn người tóm lấy xà ích đang đánh xe, lôi vào trong thùng xe, vung tay bổ một nhát làm ổng xụi lơ rồi vứt vào trong góc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xui-xeo-kheo-chang-ai-hon/2568052/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.