Chương trước
Chương sau
Phe của Ngôn Tư Diễn vốn đang yếu thế nhưng khi được Tần Húc Cẩn gia nhập liền trở nên mạnh mẽ, cậu nhìn sắc mặt Tần Húc Cẩn so với bình thường càng khó coi hơn, sờ sờ mũi rồi liếc mắt nhìn mẹ con Lâm Quyên, rất là sáng suốt hướng bên người Tần Húc Cẩn cọ cọ.
Cậu đã thấy không ít gia đình vì phân chia tài sản mà đánh nhau, bên đối địch có ba người, cậu tốt xấu gì cũng phải tìm thêm một người, dù cậu cũng không hề có ý định tranh tài sản cùng họ. Huống chi đàn ông đánh phụ nữ, cũng quá không phong độ.
Tần Húc Cẩn đối với động tác này của cậu rất thích thú, sắc mặt vốn lạnh lẽo nhất thời thu hồi lại một chút, nhưng thần sắc đối với mẹ con Lâm Quyên vẫn rất đề phòng.
Lâm Quyên không thèm nhìn Ngôn Vũ thần tình khó xử, Ngôn Tư Diễn từ trước tới giờ vẫn luôn là một cái gai trong mắt mụ, hơn nữa cái chết của Ngôn Diệu Đông khiến mụ bi thống mà mất đi lý trí, vị phu nhân luôn tao nhã từ trước tới giờ hôm nay cư xử không hề rộng lượng một chút nào.
Bất an cùng bất mãn vẫn luôn tích tụ trong lòng dường như tìm được chỗ phát tiết, mụ oán hận nhìn chằm chằm Ngôn Tư Diễn: “Mọi thứ đều là của tao và Diệu Đông, mày dựa vào đâu mà ngồi ghế chủ nhân, mày cho là Diệu Đông đã chết thì có thể tranh tài sản với con tao sao, nằm mơ cũng không thể!”
Cái gọi là trò cười ở nhà giàu, luôn không thể không dính tới tiền, các phú hào bên cạnh nhìn thấy tình huống này, nhất thời tỉnh như sáo, dù sao ngày ngày làm việc mệt mỏi, được xem vở kịch này thật khiến cho thể xác và tinh thân người ta thả lỏng.
Chẳng qua cách cư xử của Lâm Quyên sao lại khác trước kia, người đàn bà này tuy chưa từng xuất hiện trên thương trường, nhưng các vị phú hào ở đây đều đã nghe vợ mình nhận xét, Lâm Quyên là một người không đơn giản, tại sao hôm nay lại làm trò trước mắt nhiều người, nói ra những lời như vậy?
Phú hào A chọt chọt vợ mình, nhỏ giọng hỏi: “Chả lẽ hôm nay bà ta điên rồi?”
Vị phu nhân này cười lạnh đáp: “Nếu liên quan đến tài sản, đương nhiên là điên lên rồi, năm đó bà ta cướp chồng người khác, hiện giờ xác chồng chưa lạnh đã gây khó dễ với đứa con vợ trước của chồng, không sợ nửa đêm ngủ không yên sao.”
Phú hào A nhìn nụ cười âm trầm của vợ mình, bắt đầu lo nghĩ có nên giải tán đám bồ nhí nuôi bên ngoài hay không, dù sao nếu mình làm ra chuyện có lỗi với vợ và các con, chết cũng không yên a.
“Mẹ!” Ngôn Vũ thấy sắc mặt Tần Húc Cẩn và Ngôn Tư Diễn ngày càng khó coi, vội vàng kéo tay Lâm Quyên, xấu hổ nói với Tần Húc Cẩn và Ngôn Tư Diễn: “Hai người, thực xin lỗi, mẹ tôi vì cái chết của cha mà thương tâm quá mức, có gì thất lễ xin được lượng thứ, mời hai vị sang bên này ngồi.” Nói rồi, muốn kéo Lâm Quyên đi.
“Tiểu Vũ, mẹ hiện tại vô cùng bình tĩnh.” Lâm Quyên sắc mặt âm trầm nhìn Ngôn Tư Diễn: “Người thừa kế của Ngôn gia chỉ có Ngôn Thuật và Ngôn Vũ.”
Ngôn Tư Diễn nhướng mày, cười nhạo: “Lâm phu nhân, thân thể có bệnh có thể chữa, nhưng đầu óc có bệnh là vô phương rồi, tôi chỉ đến viếng cha một chút, bà lại xem tôi như kẻ đến đòi chia tiền, bà không thích tôi cũng không sao, nhưng không nên làm ồn trước linh đường của cha tôi như vậy, bà muốn cha tôi chết cũng không nhắm mắt ư?”
Từ dì Lâm trở thành Lâm phu nhân, Ngôn tiểu hài đồng rốt cục nổi giận.
“Là kẻ nào khiến cho Diệu Đông đến chết cũng không yên lòng.” Lâm Quyên nhớ tới trước khi chết Ngôn Diệu Đông còn nhắc tới thằng nhóc này, vẻ mặt kích động giơ tay lên muốn tát Ngôn Tư Diễn, lại bị một bàn tay cản lại.
“Lâm phu nhân, tôi nể tình bà bi thương quá mức, có thể nói năng thất lễ, nhưng ai cho bà có quyền đánh cậu ấy?!” Tần Húc Cẩn mặt trầm như nước, gạt tay Lâm Quyên ra, lạnh lùng nói: “Một Ngôn gia nho nhỏ tính là gì, nếu bà cảm thấy chút tài sản đó thật sự rất lớn, vậy tôi sẽ xem xem chỗ tài sản này của Ngôn gia lớn thế nào.”
Ngôn Tư Diễn đứng bên cạnh Tần Húc Cẩn, nhìn Tần Húc Cẩn đang cực kỳ tức giận, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Tần Phong lại vì cậu mà đi gây khó dễ cho một người phụ nữ, chuyện này cậu tất nhiên không thể coi là cấp trên bảo vệ cấp dưới, càng không phải là tình bạn, chỉ là tình cảm đó, bắt đầu như thế nào?
Khi Ngôn Tư Diễn đang tránh sau lưng Tần Húc Cẩn mà nhàn nhã tự tại, sắc mặt của anh em Ngôn gia đã như màu đất, Ngôn Thuật vội vàng kéo mẹ mình ra sau, rồi hướng Tần Húc Cẩn giải thích: “Tần tổng, tôi thay mặt mẹ tôi xin lỗi ngài, xin ngài bỏ qua.”
Tần Húc Cẩn liếc họ một cái, không nói nhiều, quay lại nhìn cái đầu của Ngôn Tư Diễn đang ở sát phía sau anh: “Tiểu Ngôn?”
Ngôn Tư Diễn hiểu là anh đang muốn hỏi ý của cậu, nhìn sau lưng Lâm Quyên, khóe miệng cậu giật giật, thật sự không biết nên nói gì, chẳng muốn lẽ cậu nói, ông bố vô trách nhiệm của cậu đang đứng phía sau mẹ kế, vẻ mặt áy náy nhìn cậu ư?
Thấy Ngôn Tư Diễn im lặng, Tần Húc Cẩn quét mắt nhìn Ngôn Vũ đang bước tới nơi này rồi nhìn đến Ngôn Thuật, lạnh nhạt nói: “Chuyện của Ngôn Tư Diễn tất cả sẽ do tôi đứng ra xử lí, về vấn đề quyền thừa kế tôi sẽ nhờ tới luật sư của mình.” Nói rồi, anh nhìn Lâm Quyên: “Cho dù là chuyện gì, tôi cũng sẽ giải quyết theo pháp luật.”
Ngôn Thuật vừa bước vài bước nghe được câu này, chút nữa ngã đập mặt xuống đất, lên tòa cùng luật sư của Tần Húc Cẩn? Còn không bằng trực tiếp nhận thua, người trên thương trường đều nói, thà rằng giành mạng sống từ tay Diêm Vương, cũng không thể kiện thắng luật sư của Tần Phong, bởi bất cứ ai ra tòa án cùng Tần Phong tranh chấp, cuối cùng kẻ thắng chắc chắn là Tần Phong.
Ngôn Thuật nhìn thấy sự lo lắng bất an trong mắt Lâm Quyên, nói với Ngôn Vũ sắc mặt giờ đã trắng bệch: “Tiểu Vũ, em đưa mẹ đi nghỉ đi, nơi này có anh rồi.”
Ngôn Tiểu Vũ gật đầu, nửa lôi nửa kéo đem Lâm Quyền ngồi xuống ghế chủ nhân, cô nhìn ánh mắt hoảng hốt của Lâm Quyên, thở dài nói: “Mẹ, người vừa nãy là tổng giám đốc tập đoàn Tần Phong, chúng ta đắc tội không nổi.”
Lâm Quyên ngẩng đầu nhìn Ngôn Vũ, rồi từ từ nghiêng đầu nhìn Ngôn Tư Diễn đang đứng phía xa: “Vận khí của nó thật là tốt…”
Đáy lòng Ngôn Vũ phát lạnh, biểu tình trên mặt cũng hơi đổi, những lời này của mẹ là có ý gì, chẳng lẽ là…
“Mẹ!” Ngôn Vũ không thể tin là mẹ mình lại làm chuyện như vậy, nếu chuyện này bị người khác điều tra ra, sẽ xảy ra chuyện gì?!
Lâm Quyên sắc mặt lạnh lùng: “Con khẩn trương như vậy làm gì?”
Môi Ngôn Vũ giật giật, một câu cũng không nói nên lời, nhưng sợ hãi ở trong lòng càng lúc càng lớn, người gọi là Ngôn Tư Diễn kia, cho dù là con của ba ba với vợ cũ, nhưng cậu ta có làm gì sai? Nhìn mẹ mình đã khôi phục lại bộ dáng tao nhã, Ngôn Vũ lần đầu tiên cảm thấy, có lẽ Ngôn gia bọn họ quả thực có lỗi với Ngôn Tư Diễn. Nhưng người này là mẹ cô, cho dù bà làm sai, cô cũng không thể nói gì.
Ngôn Thuật tuổi cũng xấp xỉ Ngôn Tư Diễn, nhưng có lẽ là do môi trường trưởng thành và điều kiện học tập, Ngôn Thuật xử lý mọi chuyện rất khéo, về mặt đối nhân xử thế thành thục hơn Ngôn Tư Diễn nhiều, anh áy náy nói: “Tần tổng, tôi chỉ chuyện này chỉ là hiểu nhầm, tôi và Ngôn… tiểu Ngôn là anh em, chuyện giữa anh em mà phải lên tòa án giải quyết có chút nghiêm trọng quá, giờ vẫn còn sớm, Tần tổng và tiểu Ngôn vui lòng cùng tôi vào trong kia uống chén trà chứ?”
Tần Húc Cẩn quét mắt nhìn các ánh mắt đang xem kịch xung quanh, chậm rãi gật đầu, Ngôn Tư Diễn càng không có thói quen diễn kịch cho người ta xem, cũng gật đầu.
Ngôn Vũ thấy Tần Húc Cẩn và Ngôn Tư Diễn đã vào trong phòng cùng anh trai, thở một hơi nhẹ nhõm, đứng dậy phân phó người giúp việc bắt đầu tiệc rồi mới bình tĩnh lại.
Tổng giám đốc của Tần Phong, chút tài sản của Ngôn gia, còn không bằng một đầu ngón tay của người ta, nếu đắc tội Tần Húc Cẩn, ngoại trừ phá sản cô cũng không thể thấy con đường thứ hai.
Ngôn Thuật đi trước dẫn đường, ánh mắt cũng ngẫu nhiên lướt qua Ngôn Tư Diễn và Tần Húc Cẩn, cậu đã từng hợp tác với Tần Húc Cẩn, biết người này lạnh lùng thế nào, nhưng giờ xem ra Tần Húc Cẩn đối xử với người anh em cùng cha khác mẹ này của anh rất tốt, vài năm trước anh đã từng gặp Ngôn Tư Diễn, khi đó anh trộm nhìn thiếu niên nhỏ gầy kia từ phía sau, nhìn cậu một mình tan học về nhà, trong tay cầm một túi sủi cảo, loại sủi cảo trong siêu thị không đến 10 đồng một túi này, anh chưa bao giờ thèm ngó tới, mà người anh em này của anh lại mang vẻ mặt vui sướng cầm túi sủi cảo về nhà.
Anh khi ấy trong lòng cảm thấy đau tới lạ, nhưng từ đó về sau cũng không nhìn thấy thiếu niên nhỏ gầy ấy nữa, hiện giờ thiếu niên ấy đã trưởng thành, mà anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác kỳ lạ trong lòng lúc đó, chỉ là giờ anh đã hiểu, cảm giác này được gọi là áy náy.
Anh so với em gái lại càng hiểu rõ chuyện năm đó, nên biết được năm đó là ai có lỗi với ai, chỉ là đến cuối cùng người vô tội phải chịu khổ chỉ có một. Anh không dám tưởng tượng, chỉ là một đứa bé hơn mười tuổi, một mình phải sống thế nào.
Đi đến một nơi khác, là phòng trà để tiếp khách quý, Ngôn Thuật mở cửa: “Hai vị, xin mời.” Khi Ngôn Tư Diễn đi qua anh, sắc mặt buồn bã, Ngôn Tư Diễn lớn hơn anh một tháng, nhưng người còn không cao bằng anh, hôm nay mẹ chửi mắng cậu ấy như vậy, nếu không có Tần Húc Cẩn ở đây, thì cậu ấy biết làm thế nào?
Tần Húc Cẩn nhìn ánh mắt Ngôn Thuật dừng trên người Ngôn Tư Diễn, cau mày: “Cậu Ngôn?”
“Xin lỗi, tôi hơi thất thần.” Ngôn Thuật cầm lấy ấm trà, pha trà cho cả ba người, rồi đặt xuống trước mặt người ngồi đối diện mình.
Tần Húc Cẩn cầm tách trà nhưng không uống, còn Ngôn Tư Diễn thì nhấp một ngụm, tuy rằng động tác không được coi là nhẹ nhàng tao nhã, nhưng cũng không có chút thất lễ nào.
Ngôn Thuật nhìn Ngôn Tư Diễn, nhẹ giọng nói: “Cha trước khi chết vẫn nhớ đến anh.”
Tay cầm tách trà của Ngôn Tư Diễn dừng lại một chút, cậu đặt tách trà xuống, tựa tiếu phi tiếu: “Tôi có chút thụ sủng nhược kinh.”
Tần Húc Cẩn tiếp tục lạnh lùng liếc nhìn Ngôn Thuật một cái, rồi vẫn trầm mặc như trước.
Ngôn Thuật cười khổ xoay xoay tách trà: “Cha trước khi lâm chung nói, cổ phần công ty chia cho cậu 10%, từ nay về sau cậu là một cổ đông lớn trong công ty, rất nhiều chuyện được quyền tham dự quyết định.” Nói rồi nhìn về người đối diện, thấy sắc mặt cậu bình tĩnh ngoài dự đoán.
Nụ cười khổ trên mặt Ngôn Thuật càng ngày càng rõ, anh thừa nhận mình nói sự thật này ra một phần nhỏ là do áy náy, còn phần lớn là do Tần Húc Cẩn, bởi nếu Ngôn gia có quan hệ ràng buộc với Ngôn Tư Diễn, sau này xảy ra chuyện gì, Tần Phong cũng sẽ không để yên.
Mà Ngôn Tư Diễn ngồi một bên cầm tách trà cũng rất nghiêm túc suy nghĩ, cổ đông? Ở trong TV đó không phải là một đám ông già luôn cãi nhau sao? Tuổi còn trẻ làm cổ đông làm gì?
Quả là, phim truyền hình hạng ba hại chết người mà!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.