Sáng sớm rời giường, Ngôn Tư Diễn có chút mơ hồ nhìn khung cảnh trước mặt cùng với cảm giác dễ chịu dưới giường, mông lung nhớ lại đêm qua mình đang ngồi làm bản kế hoạch, chẳng lẽ giờ vẫn đang mơ?
Mình thế nào lại đến phòng ngủ, như thế nào thay quần áo, Ngôn Tư Diễn không có nhớ lại được. Lật đật đi ra phòng tắm rửa rửa lau lau thay quần áo mới thanh tỉnh một chút, kéo bức màn trong phòng ra, dưới lầu là hoa viên của biệt thự, Mạt Lan mặc áo trắng đang ngồi xổm trong bụi hoa làm cỏ, Ngôn Tư Diễn có cảm giác Mạt Lan không giống thợ tỉa hoa, làm gì có thợ tỉa hoa nào ăn mặc sạch sẽ vậy
Chỉ thấy Đào Dao đến bên cạnh Mạt Lan nói vài câu gì đó, Mạt Lan một mực mỉm cười nghe, sao đó Đào Dao hái vài đóa hoa mang đi, Mạt Lan lại tiếp tục cắt cắt hoa lá.
Ngôn Tư Diễn đứng ở sau cửa sổ nửa mở nhìn mấy người đi đến trong nhà, đột nhiên nghĩ đến khi bà nội còn sống nói một câu, bên ngoài mĩ lệ cùng đáng ghê tởm cũng không có nghĩa là lấy tâm linh.
Cũng không biết vì sao lại nghĩ đến câu nói kia, Ngôn Tư Diễn tự giễu cười cười, đang muốn kéo bức màn thấy người nọ đột nhiên ngẩng đầu về phía bên này, mắt dưới ánh mặt trời có chút chói, Ngôn Tư Diễn cùng người nọ bốn mắt nhìn nhau, sau nửa ngày đối người nọ nhẹ gật đầu, quay người vào phòng.
Mạt Lan híp mắt nhìn cái cửa sổ trống rỗng, cho rằng con người nhát gan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xui-xeo-chia-tay-di/1401584/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.