Nếu như nói một người có thể so sánh không may với Ngôn Tư Diễn, thì phải là Hàn Dương, khi anh kinh qua vận rủi ngã sấp xuống, bị nện bị giội, sau đó người còn phải trải qua một chút sức lực cũng không có, anh đi theo sau lưng mọi người, giẫm lên thềm đá không có tâm tình chơi đùa, chỉ có cảm giác tang thương khóc không ra nước mắt. Đi bên cạnh anh Từ Hải ngành quản lý tiêu thụ vỗ vỗ vai của anh, nói lời thấm thía, “Người anh em, cậu hai ngày nay gặp phải cái gì?” Sao có thể không may thành như vậy? Hàn Dương nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi gặp được một tên quỷ không may rồi!” Xế chiều hôm nay anh còn chưa đi ra ngoài đã bị người không cẩn thận giội cho một thân café, lại trở về phòng thay quần áo, lúc ra cửa còn bị thợ sửa đèn đường đập bể đầu, ở trên đại lộ vậy mà bước xuống rồi trượt, làm trò trước mặt rất nhiều lữ khách té lăn trên đất. Chứng kiến người nào đó phía trước cầm lấy cameras không ngừng chụp ảnh, một lần cũng chả có xúi quẩy, Hàn Dương tâm lý không công bằng, nên xúi quẩy không gặp xui rồi, hiện tại khí mốc toàn bộ chạy trên người anh. Từ Hải thấy Hàn Dương vẻ mặt phẫn hận nhìn Ngôn Tư Diễn, trong nội tâm hiểu rõ, nguyên lai là hai vị trợ lý âm thầm nội đấu, xem ra vị trợ lý mới tới kia càng được tổng giám đốc ưa thích, không thấy từ vừa mới bắt đầu uống trà đến ăn bữa trưa, hai người đều là ngồi cùng một chỗ, xem ra Hàn đặc trợ là trong nội tâm không công bằng rồi. Đồng tình mắt nhìn Hàn Dương, “Cậu không cần quá khó khăn.” Cũ không bằng mới, đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi, huống chi vị tiểu trợ lý Ngôn kia làm người cũng không tệ, Hàn đặc trợ muốn tanhg cậu ta, chỉ sợ không rất dễ dàng. Hàn Dương không hiểu ra sao nhìn Từ Hải một bộ tôi minh bạch tôi biết nha, chẳng lẽ nói anh gần đây cũng bởi vì Ngôn Tư Diễn xui xẻo? Chỉ là, nhìn như thế nào cũng không giống? “Ngôn trợ lý chưa có tới đây chơi sao?” Tô Thanh gặp bộ dạng Ngôn Tư Diễn cầm cameras chụp tới chụp lui, thì biết cậu có lẽ chưa tới chơi bao giờ, căn cứ nguyên tắc lấy lòng, Tô Thanh đi lên phía trước nói, “Núi Bạch Vân trên đỉnh có một đạo quan, nghe nói ở bên trong cầu nguyện đều có thể thực hiện, Ngôn trợ lý có hứng thú không?” Ngôn Tư Diễn mỉm cười đóng máy ảnh kỹ thuật số, “Đạo quan không phải rút thăm sao? Sao lại có thể cầu nguyện rồi hả?” Xem ra mặc kệ là nữ tính thịnh vượng như thế nào, tại phương diện khác chung quy vẫn có một mặt đáng yêu, ví dụ như tin tưởng cầu nguyện thì nguyện vọng sẽ trở thành sự thật. Nếu như cầu nguyện thật sự có ích, cậu cũng đã không xui xẻo như vậy rồi. “Đương nhiên rút thăm cũng là có,” Tô Thanh không biết tổng giám đốc vì sao coi trọng nhóc con này, nhưng mà cô cũng không nguyện buông tha cho bất kỳ một người nào có khả năng cơ hội cùng một chỗ với tổng giám đốc, cho nên cô nhất định phải cùng người của tổng giám đốc đánh tốt quan hệ. Hàn Dương thấy Ngôn Tư Diễn và Tô Thanh trò chuyện với nhau thật vui, lại quét mắt nhìn BOSS mặt không biểu tình nhưng mà hàn khí bốn phía, đột nhiên có chút đồng tình Tô quản lý, kỳ thật so với anh không may chính là Tô quản lý, bị cái nhìn khí thế của BOSS dán lên người, quả nhiên bị người yêu thích nghĩ lầm tình địch mới là sự tình bi thúc nhất thế gian. “Đúng đúng, phố thịt nướng đó ăn thật ngon, tôi còn nhớ balabala.” “Không nghĩ tới Tô quản lý cũng sẽ ăn những thứ này, tôi còn tưởng rằng người như Tô quản lý xinh đẹp như vậy balabala.” Nhìn hào khí giữa hai người càng ngày càng hòa hợp, quản lý bốn phía đều trao đổi một ánh mắt, xem ra vị Ngôn trợ lý này đối Tô quản lý hứng thú rất lớn, đáng tiếc a đáng tiếc, bé trai này vừa rời trường không biết mỹ nữ bên cạnh đã sớm lòng có tương ứng. Nghe Ngôn Tư Diễn với Tô Thanh từ phố quà vặt nào đó nói đến cốc nhạc hoan thẳng lên mây xanh, lại từ cốc nhạc hoan nói đến cùng là khu trò chơi quê nào đó, sau đó nói đến đường quần áo nào đó, đến trai đẹp gái xinh, đến cuối cùng hai người happy đến quên BOSS đại nhân sau lưng. Tô Thanh vốn là khách khí tới gần Ngôn Tư Diễn, nhưng mà thật không ngờ bé trai này thú vị như vậy, lâu dài ngược lại thật sự yêu thích đứa bé này rồi, vì vậy hai người cùng chung bước trên con đường hài hòa, nghênh đón lấy chính là ngày mai tốt đẹp nhất. Tần Húc Cẩn dùng ánh mắt nhìn kĩ Ngôn Tư Diễn song song Tô Thanh đi về phía trước, tuổi so Ngôn Tư Diễn lớn hơn, có cái gì tốt? Thời điểm anh chứng kiến Tô Thanh phía trước một thân lảo đảo được Ngôn Tư Diễn tay mắt lanh lẹ đỡ lấy, ánh mắt của anh ám trầm xuống, người phụ nữ này cùng Ngôn Tư Diễn không xứng. “Tiểu Ngôn,” BOSS đại nhân mở miệng, kết quả hai người phía trước không có nghe thấy, mải mê thảo luận một tác phẩm nổi tiếng nổi danh trong ngoài nước “Hồng Lâu Mộng”. “Tôi cảm thấy, Giả Bảo Ngọc đối Tần Chung hẳn là không có ý tứ gì khác, cậu ta thích chính là Lâm Đại Ngọc.” “Tiểu Ngôn, cái này cậu không hiểu,” Tô Thanh một dạng biểu tình cậu còn trẻ, “Giả Bảo Ngọc kia thích Lâm Đại Ngọc là khẳng định, nhưng mà người Tần Chung kia nha, giữa hai người khẳng định không phải là tình hữu nghị đơn thuần gì cả.” Hữu nghị chẳng lẽ còn phân đơn thuần với không đơn thuần, hơn nữa trong Hồng Lâu Mộng tuy rằng đã viết Tần Chung tướng mạo không tồi, lại làm cho Giả Bảo Ngọc kinh diễm thoáng chốc, nhưng mà đó là bệnh chung khi thấy mỹ nhân của tên đàn ông này, chính là điều này có quan hệ gì với hai người có cái gì gì gì đó cảm tình? Mặc dù nói cậu không phải thanh niên văn nghệ, nhưng quyển sách này cậu dầu gì cũng đã xem hết, nhưng mà thật sự không có nhìn ra hai người không đúng chỗ nào chứ. Nói sau, đàn ông cùng đàn ông??? Tô Thanh vỗ vỗ đầu cậu, “Ai, cậu tuổi còn rất trẻ???” Một lời còn chưa nói hết, Tô Thanh đã cảm thấy sau lưng hàn khí bức người, nhìn lại liền gặp được tổng giám đốc mặt không biểu tình đứng sau lưng tụi cô, cô sợ đến giật mình, trong lúc nhất thời tay cứng trong không trung. Ngôn Tư Diễn khó hiểu quay đầu lại, chứng kiến ông chủ đứng ở phía sau, nhìn nhìn lại sắc mặt cứng ngắc của Tô Thanh, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, Tô quản lý làm sao vậy? Điền Sơ che mắt lại, loại trường hợp này thật sự là quá cực kỳ bi thảm rồi, anh không thể trơ mắt xem tiếp nữa. “Chụp ảnh cho tôi,” Tần Húc Cẩn nhìn lướt qua Tô Thanh, sau đó mặt không biểu tình nhìn Ngôn Tư Diễn, “Đuổi kịp.” Chư vị quản lý đồng thời biến sắc, bọn họ vậy mà không biết tổng giám đốc đại nhân từ lúc nào thích chụp ảnh rồi, nhớ rõ tháng trước khi đi du lịch, Tô quản lý mời anh ta chụp ảnh, nhưng mà bị anh dùng không thích chụp ảnh cự tuyệt, sao lại tương phản hôm nay??? Mọi người lập tức minh bạch, đồng tình mắt nhìn Tô Thanh, xem ra tổng giám đốc không phải không thích chụp ảnh, mà là biến thành cự tuyệt Tô quản lý, xem ra nữ theo đuổi nam cũng là muốn cách tòa núi, nhất là theo đuổi người đàn ông như tổng giám đốc, đó là cách một toà núi Himalaya. Ngôn Tư Diễn rất vui vẻ đi theo sau lưng Tần Húc Cẩn, nhìn nhìn, chỉ vào một khối đá tạo hình quái dị, “Ông chủ, anh cứ đứng ở đó, góc độ rất không tồi.” Tần Húc Cẩn mắt chán ghét nhìn tảng đá, nhưng nhìn đối phương bộ dạng hào hứng ngẩng cao, nhịn nhẫn, còn ngoan ngoãn đến đứng bên cạnh tảng đá. Ngôn Tư Diễn thấy bộ dạng ông chủ như một cây tùng bách cao ngất trên mặt đất, bất đắc dĩ thở dài, “Ông chủ, buông lỏng một chút.” Đối phương giật giật, nhưng mà ở Ngôn Tư Diễn xem ra, thì chính là cương thi di động. Vô lực buông cameras, Ngôn Tư Diễn đi đến trước, chuẩn bị dạy BOSS một tư thế, vì vậy phóng khoáng nói, “BOSS tác phong cần phải như vậy.” Cậu đem chân hướng trên tảng đá để xuống, chuẩn bị pose người trầm tư, nhưng mà cái tư thế này còn chưa thành công, chân giẫm phải tảng đá vừa trợt, cậu liền hướng tảng đá dập đầu vào. Cũng may BOSS biểu cảm bộ mặt tuy không linh hoạt, nhưng mà tay chân cũng rất linh hoạt, người nhanh nhẹn chụp tới, đem Ngôn Tư Diễn kéo trở về. Ngôn Tư Diễn thở dài một hơi, may mắn không cần đập trên tảng đá vàng vọt này, thật sự là lucky, đem đầu khoác lên bờ vai ấm áp, Ngôn Tư Diễn lòng còn sợ hãi ngây người. Tại mười bước ngoại trừ mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy một màn này, BOSS sao lại ôm đàn ông, không đúng, không đúng, BOSS rõ ràng ôm eo Ngôn trợ lý?! Đứng tại nơi hẻo lánh Điền Sơ lấy ra cameras liên tục chụp vài tấm hình, nói không chừng ông chủ Hứa cũng sẽ thích mấy tấm hình này? Lấy lại tinh thần phát hiện mình đè ở trên người Tần Húc Cẩn, Ngôn Tư Diễn ha ha gượng cười lui ra sau một bước, thấy anh ấy tựa hồ không có biểu tình bất mãn, cậu mới thả lỏng trong lòng, cậu cái gì cũng không sợ, chỉ sợ ông chủ tặng cho cậu quần lót giày nhỏ. Nhìn ra cậu không được tự nhiên, Tần Húc Cẩn mở miệng, “Là tư thế như vậy sao?” Nói xong, chiếu vào bộ dạng của Ngôn Tư Diễn vừa rồi làm theo. Ngôn Tư Diễn thấy ông chủ không ngại, lập tức cười tủm tỉm mở miệng, “Đúng thế nha, không hổ là ông chủ, làm được tư thế rất có khí thế.” Nói xong, từ từ đi lui ra phía sau vài bước, giơ cameras bắt đầu chụp. Cậu bé thanh tú, người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng, cậu chụp hình anh, ngoài ra đã có người chụp bọn họ, tại một giây Ngôn Tư Diễn mỉm cười giơ lên cameras này, đương một giây Tần Húc Cẩn nhìn về phía Ngôn Tư Diễn này, đã có người bấm máy, ghi lại một màn này. Tô Thanh ngơ ngác nhìn thấy cảnh tượng này, đột nhiên cảm giác không chân thực, đột nhiên cười khổ cúi đầu xuống, “Cổ Bảo Ngọc yêu hay sao??? Tự nhiên là Tần Chung.” Cô nhìn cậu bé đem người đàn ông tuấn mỹ bày tới bày lui, mà người đàn ông từ trước đến nay lạnh lùng, tuy rằng mặt không biểu tình nhưng lại chiếu theo lời của cậu, cô Xùy~~ cười ra tiếng, sửa sang tóc, như cũ là một người phụ nữ tự hào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]