Người có thể la hét nên là anh mới phải?
Bị nhìn hết là anh, thế nhưng cô nàng này bộ dạng lại giống như gặp quỷ, mới sáng tinh mơ lại hét toáng đến long trời lở đất, quỷ khiếp thần sầu, dẫn non nửa dân số trong nhà chạy tới.
“Ai …… Ai biết…… Anh…… Mới sáng sớm đi tắm……” A Phương lúng túng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói: “Này…… Nào có người nào tắm vào buổi sáng, em cho là anh đang đánh răng rửa mặt thôi……”
“Chỉ là nhìn anh không có mặc quần áo thôi, không cần phải kêu la thảm thiết đến vậy chứ?” Lâm Tử Kiệt bọc khăn tắm quanh hông, cầm một cái khăn lông khác lau tóc.
Thiệt là, người không biết chuyện còn tưởng anh cưỡng bức cô nữa ấy chứ, nhìn tới mấy người làm vừa xông lên trên mặt đầy vẻ oán trách, chỉ sợ bây giờ anh đã bị người làm cho thành một gã dâm tặc ác ôn rồi, thật không biết đến tột cùng bọn họ là nhận tiền lương Lâm gia hay ăn cơm Chung gia.
“Em…… Em cho là tối hôm qua em làm anh…… Bị thương……” Đầu cô càng cúi xuống thấp hơn, nói ra lời này thì xấu hổ đến nỗi ngay cả tai cũng đỏ lên rồi.
Lâm Tử Kiệt nghe vậy xoay đầu lại, chân mày bên phải khẽ nhếch, buồn cười hỏi: “Làm bị thương?”
Anh có nghe lầm không? Cô gái này nói cô cho là cô làm anh bị thương? Bình thường nên là đàn ông nói những lời này mới phải chứ? Huống chi tối hôm qua bọn họ cái gì cũng chưa có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xui-toi-ba-doi-moi-gap-anh/2256244/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.