Dịch: Tú An
Bầu trời trên các dòng hải lưu sâu đang chuyển bão, mây vũ tích* vừa bắt đầu hình thành ở đường chân trời, luồng khí lạnh hạ thấp xuống tầng khí nóng rồi lại bị hút lên một cách dữ dội.
*Là một loại mây dày đặc phát triển theo phương thẳng đứng rất cao liên quan đến giông và sự bất thường khí quyển, hình thành hơi nước mang các dòng khí mạnh từ dưới lên.
Lượng không khí của đám mây vũ tích khi nó hình thành là vô cùng lớn, vận tốc không khí của tâm bão thậm chí có thể đạt đến một mức cực kỳ nguy hiểm là 1500 mét mỗi phút.
Tầng mây khi nhìn từ không trung khác hẳn với khi nhìn từ mặt đất, Lục Ninh Chu yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, thông qua góc nhìn ba chiều trên dưới nhiều tầng có thể thấy rõ toàn bộ diện mạo của cơn bão.
Trải dài nghìn dặm, sâu hun hút, đây là một cảm giác rất huyền diệu, khi mà trên độ cao hàng chục nghìn mét, tầng mây nằm dưới chân mình, không thấy trời cũng chẳng thấy đất, không gian trở nên mênh mông vô tận.
Muốn tách bom bằng hạt tinh thể, lại muốn tránh tâm bão, đây là một nhiệm vụ rất gian nan.
Mục Thiên nắm chặt tay phải của Lục Ninh Chu, anh nhìn tầng mây, hắn chỉ nhìn anh.
Cơ trưởng là người được Mục Thiên chọn từ trước, đã từng trải qua sự cố hàng không, nhờ kỹ năng vững vàng và phản ứng nhanh nhạy, hắn đã thành công cứu sống mọi người trên chuyến bay, cũng vì thế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuc-xac/1872731/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.