Khuya, bé xúc tu đã chìm trong giấc ngủ. Bammer mở bừng mắt. Khí tức này… Không ngờ lại có nhân loại dám xông vào địa bàn của gã. Đó là một nhân loại có dáng vẻ xuất sắc, cả ngũ quan và khí chất đều thuộc hàng thượng thừa. Trong xã hội nhân loại, thân hình của y hẳn được xem là cao gầy. Nhân loại mặc một chiếc áo choàng dài màu trắng, không nhiễm một hạt bụi như thể chưa từng sống ở đây. Trên người y có mùi thảo dược, nếu không ngửi sai, đó hẳn là mùi của Asa. A! Asa… Một loại thảo dược có khả năng điều trị vết thương của thú xúc tu, cực kỳ khó hái, cho dù là ma vật xưng vương xưng bá trong rừng rậm cũng không dễ dàng được thử. Tên nhân loại này… “Suỵt…” Nhân loại ra hiệu cho Bammer. Bammer tin chắc, chỉ cần tên nhân loại này muốn, gã sẽ không hề cảm giác được sự hiện hữu của y. Có thể y là một ma pháp sư thực lực cao siêu, không, cơ thể y không yếu ớt giống những ma pháp sư kia, mà lại hơi giống chiến sĩ hoặc kỵ sĩ, nhưng lại không có vẻ dã man thô bạo hay sức mạnh tín ngưỡng như bọn họ. Thú xúc tu có khả năng phán đoán cơ thể của nhân loại khá chính xác, nhưng Bammer lại không thể phán đoán thân phận của tên nhân loại này. Y có ma lực của ma pháp sư, sức hấp dẫn của triệu hoán sư, vũ lực của chiến sĩ, thần khí của thánh tử…. Song lại không hề giống những chức nghiệp này. Dường như đó chỉ là năng lực, không liên quan tới chức nghiệp, khi thì như một nhân loại bình thường không có bất cứ năng lực nào, khi thì lại như kẻ nắm giữ mọi năng lực. Y thực sự là nhân loại sao? Y có ý định gì, mà lại nửa đêm xông vào hang của một ma vật, còn cố tình để ma vật biết. Kẻ không mời mà đến này muốn tỏ lòng tôn trọng với chủ nhân hang động này sao? Bammer ôm chặt nhân loại trong lòng mình, đề phòng nhìn Tiêu, xúc tu đầy đất bắt đầu rục rịch. Dưới ánh mắt dò xét của Bammer, Tiêu đi về phía Ekko. Bất chợt, Bammer ngửi được khí tức của Ekko trên người tên nhân loại này, rất nhạt, nhưng quả thực có tồn tại. Lẽ nào tên nhân loại này là… Tiêu cẩn thận thoa thuốc cho bé xúc tu của y. Lần này Ekko bị thương không nhẹ, rất nhiều vết thương sâu hoắm, còn bị bám đầy bùn đất đá vụn. Có vẻ Ekko chỉ rửa qua, dự định dựa vào khả năng tự lành vết thương của mình để đẩy dị vật ra ngoài. Tiêu sao có thể nỡ để như vậy. Bammer nhìn tên nhân loại này thuần thục nâng một xúc tu của Ekko, động tác rất đỗi dịu dàng. Ekko vẫn ngủ say, còn tùy ý trở mình như đã quen thuộc từ lâu. Tiêu tỉ mỉ xử lý dị vật trong xúc tu của Ekko, quyết không để sót bất cứ một vật gì bám trên người hắn, nhưng cũng không làm đau hắn. Cả quá trình Ekko đều không rên một tiếng, ngủ hết sức an ổn. Sau đó, Tiêu thoa thảo dược lên vết thương của Ekko, từng xúc tu một. Mãi tới khi chăm sóc xong từng vết thương trên người Ekko, y mới đành lưu luyến đặt một nụ hôn lên môi hắn, rồi cáo từ Bammer. “Đừng nói cho em ấy.” Dù Tiêu có không nói gì, Bammer cũng có thể dựa vào ánh mắt của y để tự hiểu. Tên nhân loại này… Bammer nhìn bóng lưng Tiêu. Ekko thực sự có thể kiểm soát y sao? Ngày hôm sau, Ekko chẳng biết chuyện gì vặn eo bẻ cổ, kế đến quan sát tình hình khép lại vết thương trên người. Ồ? Lành gần hết rồi! “Tráng Tráng, ta đi về đây!” Ekko một tay che chở yêu quả trước ngực, một tay vẫy chào Bammer, xúc tu trắng tinh của hắn lắc lắc, không còn thấy rõ vết thương, như vậy khi bước đi hẳn sẽ không còn đau nữa. Bammer gật đầu. Gã không nói cho Ekko biết chuyện nhân loại tới đây ngày hôm qua, cũng không nói cho hắn biết vết thương của hắn đã được thoa thuốc. Nhân loại mà Ekko bắt được… E rằng… Khó mà đánh giá… Là phúc hay họa, hắn cũng không định luận được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]