Brittany đã gọi cho tôi. Nếu không phải thằng nhóc Luis đã nguệch ngoạc ghi lại đầy đủ cả tên và số điện thoại, thì tôi chẳng bao giờ tin con nhỏ thực sự đã gọi đến. Có đem nướng Luis lên cũng chẳng ích gì, nó có trí nhớ cực kém, thậm chí chẳng nhớ nổi việc đã nghe máy. Thông tin duy nhất tôi nhận được là con nhỏ muốn tôi gọi lại.
Đấy là trưa hôm qua, trước khi con nhỏ nôn thốc nôn tháo lên giày tôi và ngất đi trong vòng tay tôi.
Khi bảo Brittany phải thành thực, tôi có thể thấy nỗi sợ hãi trong đôi mắt xanh ấy. Tôi tự hỏi điều gì khiến con nhỏ phải sợ hãi. Gỡ bỏ tấm ngụy trang “hoàn hảo” của con nhỏ là mục tiêu của tôi. Tôi biết Brittany không chỉ có những lọn tóc vàng và thân hình bốc lửa chết người. Phải có những bí mật con nhỏ muốn mang theo xuống mồ, và những bí mật con nhỏ khao khát chia sẻ. Chúa ơi. Brittany giống như một bí ẩn, và tôi phải làm sáng tỏ các manh mối ấy.
Khi nói hai đứa tôi giống nhau, tôi không hề nói nhảm. Mối liên kết này giữa chúng tôi không phải thoáng qua, nó ngày càng mạnh mẽ hơn. Càng ở bên Brittany, tôi lại càng muốn được gần gũi thêm.
Tôi rất muốn gọi cho Brittany chỉ để nghe giọng của con nhỏ, ngay cả khi nó đầy châm chọc. Mở điện thoại và ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, tôi nhấn dòng số, lưu vào bộ nhớ.
“Gọi ai thế?” Paco hỏi, xông vào nhà mà chẳng buồn nhấn chuông hay gõ cửa. Isa vào theo ngay sau.
Tôi tắt điện thoại. “Chẳng ai hết.”
“Vậy thì nhấc mông khỏi ghế và đi chơi bóng thôi.”
Chơi bóng tốt hơn nhiều việc ngồi đây nghĩ về Brittany cùng những bí mật của con nhỏ, dù tôi vẫn thấy hơi lâng lâng vì vụ tiệc tùng tối qua. Chúng tôi đi về phía công viên, nơi một nhóm con trai đang khởi động.
Mario, một thằng trong lớp tôi, có anh trai đã chết trong một cuộc đua xe năm ngoái, vỗ lưng tôi. “Muốn chơi vị trí thủ môn không, Alex?”
“Không.” Tôi có những tố chất của một kẻ tấn công. Trong bóng đá, lẫn trong cuộc sống.
“Paco, mày thì thế nào?”
Paco đồng ý và vào vị trí của mình, ngồi chồm hỗm ngay trước vạch khung thành. Như thường lệ, thằng bạn lười biếng của tôi cứ ngồi thế cho đến khi trái bóng lăn về phía nó.
Hầu hết những thằng cùng chơi là hàng xóm của tôi. Chúng tôi lớn lên bên nhau… cùng chơi trên sân này ngay từ khi còn bé tí, thậm chí còn gia nhập băng Latino Blood gần như cùng một lúc. Trước khi tham gia vào đó, tôi nhớ Lucky từng kể, một băng đảng cũng giống như gia đình thứ hai… họ sẽ ở đó vì bạn trong khi chính gia đình bạn thì không thể. Họ sẽ bảo vệ bạn và cho bạn sự an toàn. Nó nghe có vẻ hoàn hảo với một thằng nhóc đã mất cha.
Theo năm tháng, tôi học được cách tảng lờ những thứ tệ hại. Những trận đánh đập, những giao dịch ma túy bẩn thỉu, những cuộc đọ súng. Tôi biết một số thằng thử thoát ra, rồi chỉ còn thấy xác hoặc bị đánh đập tàn tệ bởi chính bọn cùng băng, tới mức hẳn chúng ước gì mình đã chết.
Thành thật mà nói, tôi tảng lờ vì tôi sợ chết khiếp. Lẽ ra tôi phải kiên cường để không quan tâm nữa, nhưng không, tôi có quan tâm.
Chúng tôi vào vị trí của mình trên sân. Tôi tưởng tượng quả bóng chứa bên trong một giải độc đắc. Nếu tôi giữ nó không rơi vào tay kẻ khác và sút được vào khung thành, tôi sẽ biến thành một anh chàng giàu có, quyền lực, đủ để mang gia đình mình (cùng Paco) rời xa khu phố địa ngục này.
Hai đội đều có nhiều cầu thủ giỏi. Đội bên kia có lợi thế hơn vì Paco - thủ môn của chúng tôi - đang gãi ngứa ở phía cuối sân.
“Này, Paco. Thôi nghịch cái của quý của mày đi!” Mario la lên.
Paco trả lời bằng cách túm đũng quần và nẩy “bi” của nó trong tay. Thằng Chris liền sút ngay bóng qua mặt nó, thế là ghi bàn.
Mario nhặt bóng trong khung thành, ném vào Paco. “Nếu mày chú tâm vào trận đấu ngang với mấy hòn bi của mày, bọn nó đã không thể ghi bàn.”
“Nó cứ ngứa thế này thì tao làm gì được đây. Tối qua bạn gái mày hẳn đã lây rận cho tao rồi.”
Mario cười, không tin tí ti nào việc bạn gái sẽ lừa dối nó. Paco tung bóng cho Mario, Mario đá qua cho Lucky. Lucky dẫn bóng vào khu vực tấn công rồi đá qua cho tôi, vậy là tôi có cơ hội. Tôi lừa bóng xuống khu vực để ngỏ, dừng lại một chút để đánh giá khoảng cách cần di chuyển trước khi sút vào khung thành.
Lừa bóng sang trái, tôi chuyền cho Mario. Nó chuyền lại. Bằng một cú đá nhanh, bóng bay vọt sang phải. Chúng tôi ghi bàn.
“Vàooooo!” Cả đội gào lên, Mario đập tay với tôi.
Dù vậy, cuộc vui của chúng tôi chỉ diễn ra ngắn ngủi. Một chiếc Escalade màu xanh khả nghi đang lượn trên phố.
“Nhận ra không?” Mario hỏi, tỏ ra căng thẳng.
Trò chơi dừng lại khi cả bọn nhận thấy có điều gì đó không ổn lắm. “Chắc là tìm người trả thù,” tôi nói.
Mắt tôi không rời khỏi cửa sổ chiếc xe. Khi nó dừng lại, tất cả chúng tôi chờ đợi trông thấy một ai đó hoặc một điều gì đó. Có chuyện gì xảy ra là chúng tôi đều đã sẵn sàng.
Nhưng tôi không ngờ. Bước ra từ chiếc xe lại là thằng Carlos nhà tôi cùng một thằng tên Wil. Mẹ của Wil vốn ở trong băng Blood, người phụ trách tuyển chọn những thành viên mới. Thằng em tôi tốt hơn hết không phải một trong số các tân binh. Tôi đã phải nai lưng ra làm để đảm bảo nó biết tôi ở trong băng Blood rồi, nó không cần phải làm gì nữa cả. Nếu có một người trong gia đình ở trong băng, những thành viên còn lại sẽ được bảo vệ. Tôi đã gia nhập. Carlos và Luis thì không, và tôi sẽ làm bất cứ điều gì để chắc chắn bọn nó ở yên như hiện giờ.
Trưng ra bộ mặt lạnh tanh, tôi bước về phía Wil, hoàn toàn bỏ quên trận bóng. “Xe mới hả?” Tôi hỏi nó, quan sát bánh xe.
“Của mẹ em đấy.”
“Tuyệt.” Tôi quay qua thằng em. “Mày đi đâu mà theo bọn nó vậy?”
Carlos dựa lưng vào chiếc xe, như thể việc nó đi theo Wil chả phải to tát gì. Wil mới tham gia gần đây, giờ nó nghĩ nó xịn lắm. “Ở trung tâm thương mại mới có một cửa hàng bán đàn ghi-ta trông khá ngon. Ông Hector đã gặp bọn em ở đó và…”
Tôi có nghe đúng không vậy? “Hector?” Tôi không đời nào muốn thằng em mình léng phéng quanh Hector.
Wil, trong chiếc sơ mi rộng thùng thình phủ bên ngoài quần, thụi mạnh vào vai Carlos để bảo nó ngậm miệng lại. Thằng em tôi lập tức im ngay, như thể có con ruồi sắp bay vào miệng nó. Tôi thề sẽ đá vào mông nó, cho nó bay thẳng về Mexico nếu nó có bất cứ ý nghĩ nào về việc gia nhập băng Blood.
“Fuentes, mày có chơi nữa không?” Đứa nào đó hét lên từ trong sân.
Kìm lại cơn giận, tôi quay qua thằng em cùng thằng bạn đang muốn lôi kéo nó vào vũng lầy. “Muốn chơi không?”
“Không. Bọn em sẽ về nhà em chơi,” Wil nói.
Tôi nhún vai vờ tỏ ra hờ hững.
Tôi trở lại sân, dù đang rất muốn tóm lấy tai Carlos và kéo lê nó về nhà. Nhưng tôi không thể làm thế, vì việc đó có thể được báo lại với Hector, lão sẽ bắt đầu nghi ngờ về lòng trung thành của tôi.
Đôi khi tôi cảm thấy cuộc sống của mình là một sự dối trá lớn.
Carlos đi cùng với Wil. Điều này, cùng với thực tế không thể đẩy được Brittany ra khỏi tâm trí, khiến đầu tôi rối như tơ vò. Trong sân, khi trận đấu tiếp tục, tôi vẫn rất bất an. Đột nhiên, những thằng ở đội bên kia dường như không còn là những thằng tôi biết, mà là những kẻ thù chắn trước thứ tôi muốn. Tôi lao tới bóng.
“Lỗi!” Em họ của một thằng bạn la lên, khi tôi đâm sầm vào nó.
Tôi đưa tay lên. “Đó không phải là phạm lỗi.”
“Anh đã đẩy em.”
“Đừng có mà như thằng chết nhát thế,” tôi nói, biết mình đang thổi phồng mọi chuyện lên.
Tôi đang muốn đánh nhau. Tôi đang khiêu khích. Thằng kia biết điều đó. Nó cao và nặng ngang tôi. Máu nóng đang chảy rần rần trong người tôi.
“Anh muốn xin tí huyết của tôi đấy à, đồ ngốc?” Thằng nhãi nói, dang tay ra như con chim đang bay.
Đe dọa chả có tác dụng gì với tôi cả. “Ngon thì tới đây.”
Paco chạy tới chen vào giữa chúng tôi. “Alex, hạ nhiệt nào, thằng bạn.”
“Đánh thì đánh đi, còn không thì chơi tiếp!” Thằng nào đó hét lên.
“Nó bảo tao phạm lỗi,” tôi nói với Paco, mạch máu căng lên.
Paco nhún vai. “Thì đúng mà.”
Thôi được rồi, giờ thì thằng bạn thân nhất cũng không về phe tôi. Tôi biết mình đã mất bình tĩnh. Liếc một vòng, tôi thấy cả lũ đều đang chờ xem tôi sẽ làm gì. Máu nóng trong người tôi vẫn chảy rần rật. Tôi có muốn đánh nhau không? Có, nếu đó là cách để tôi giải phóng những năng lượng dư thừa trong người. Và để quên, dù chỉ một phút, rằng số điện thoại của con nhỏ cùng nhóm Hóa đang nằm gọn trong điện thoại. Hay cả chuyện thằng em tôi đang trong tầm ngắm tuyển chọn của băng Blood.
Paco xô tôi tránh xa thằng nhóc đang đối đầu và đẩy tôi khỏi sân. Nó gọi vọng lại bảo ai đó vào chơi thay cho chúng tôi.
Paco nhìn thẳng vào tôi và nói, “Mày đang hành động như thể một thằng ngốc.”
Tôi gạt tay nó ra khỏi áo mình rồi bỏ đi. Trong vài tuần qua, tôi chợt nhận ra cuộc đời mình đã thất bại thê thảm. Tôi cần phải sửa chữa nó lại. Tối nay tôi sẽ nói chuyện với Carlos khi nó về tới nhà. Nó sẽ phải lãnh một trận quở trách từ tôi. Còn Brittany…
Con nhỏ không muốn tôi đưa về từ nhà Isa vì không muốn bị bắt gặp đi cùng với tôi. Quỷ tha ma bắt. Carlos đâu phải là đứa duy nhất đáng nhận cơn thịnh nộ của tôi.
Tôi mở máy và bấm số của Brittany.
“Xin chào?”
“Alex đây,” tôi nói, mặc dù hẳn con nhỏ đã biết quá rõ là tôi. “Gặp tôi tại thư viện. Ngay bây giờ.”
“Tôi không thể.”
Đây không phải là buổi trình diễn của ngôi sao Brittany Ellis. Nó là của Fuentes Alex này. “Nghe đây, cô gái,” tôi nói trong lúc về tới nhà và ngồi lên chiếc mô tô của mình. “Cậu sẽ có mặt ở thư viện trong vòng mười lăm phút nữa, hoặc tôi sẽ mang năm thằng bạn đến và cắm trại trên bãi cỏ trước nhà cậu đêm nay đấy.”
“Sao cậu dám…,” con nhỏ bắt đầu nói, nhưng tôi cúp máy trước khi con nhỏ kịp nói hết câu.
Khi tiếng rú của động cơ ngăn lại những suy nghĩ về đêm qua lúc Brittany rúc vào lòng tôi, tôi chợt nhận ra mình chả có kế hoạch nào cho trò chơi này cả.
Tôi tự hỏi màn diễn của Alex Fuentes rốt cuộc sẽ là hài kịch hay bi kịch. Dù thế nào đi nữa, nó sẽ là một màn diễn thực tế không nên bỏ lỡ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]