"Con rối này, ta tốn mấy năm trời mới luyện thành, vốn không định lãng phí cho ngươi."
"Nhưng ngươi dám g.i.ế.c bảo trùng của ta, hôm nay ta nhất định sẽ lột da, rút xương ngươi, báo thù mối hận trong lòng!"
Ta nhướn mày, cười lạnh: "Tiện tỳ to gan! Thấy chủ nhân năm xưa còn không mau quỳ xuống cầu xin tha mạng?"
Nàng ta từng quỳ dưới chân ta rất lâu, chắc hẳn oán hận đã ăn sâu vào xương tủy.
Quả nhiên, vẻ mặt nàng ta vặn vẹo, gầm lên phẫn nộ mà lao tới.
Những năm qua, ta có thể ngang ngược ở kinh thành mà vẫn toàn mạng, không chỉ nhờ thị vệ bảo vệ, mà còn vì kiếm thuật của ta càng ngày càng thuần thục.
Cổ tay lật nhẹ, hai thanh đoản đao đã nằm gọn trong tay.
Ta xoay người né đòn, mũi đao đ.â.m thẳng vào vai đối phương.
Thân thể mượn lực, ta nhảy cao, tung cước đá nàng ta bay thẳng vào giả sơn.
Nàng ta va mạnh vào khối đá, rồi lại bật dậy, tay chân bấu vào đá, nhảy nhót như thú hoang.
Răng nanh sắc bén, móng vuốt lộ ra, chẳng khác gì một con súc sinh.
Ta vừa tránh đòn, vừa c.h.é.m ra từng nhát đao, để lại trên thân nàng vô số vết máu, vừa mỉa mai nói:
"Sao? Vài năm tâm huyết của ngươi chỉ có thế thôi à?"
Nàng ta thét lên, ra sức lao vào, điên cuồng.
Ta nắm lấy sơ hở, đ.â.m thẳng lưỡi đao vào n.g.ự.c nàng, từng tấc một ép tới, cho đến khi lưng nàng dán chặt vào vách núi.
Máu nóng b.ắ.n tung tóe, văng cả lên mặt ta.
Đôi mắt vô hồn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuat-van/4794824/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.