“ Công tử, mấy ngày nay ngươi không ghé làm người ta nhớ chết mất!”
“ Công tử, ngươi đến thăm Tiểu Hồng sao?”
“Công tử...”
“ Thiếu Cung chủ, chỗ này không tốt, chúng ta vẫn nên quay về đi.” Mộtgóc cạnh đệ nhất thanh lâu của Thanh Dương thành, một thiếu niên tầmmười sáu tuổi, mái tóc cột cao lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp đang lôi kéo một thiếu niên khác. Bất quá nhìn kỹ một chút liền nhận ra vị thiếuniên đấy bờ ngực nhô cao, đích thực là nữ phẫn nam trang.
Thiếu niên bị nàng ta lôi kéo vận một thân cẩm y sang trọng, tóc búi bằngngọc quan, một đôi mắt phượng linh động trong suốt đầy hứng thú nhìn ỶHương Lâu trước mặt: “ Ta nói không phải giang hồ đồn nữ tử U Linh Cung hút nguyên khí của nam nhân để tu luyện sao? Ngươi như thế nào lạinhát như vậy. Đúng rồi, gọi ta là công tử, đừng mở miệng ngậm miệng đềulà Thiếu Cung chủ như thế, không thú vị!”
Nữ tử cắn cắnmôi nhưng cũng không có buông thiếu niên ra: “ Thiếu...công tử, chúngta nên quay về hoàn thành việc Cung chủ giao cho, chỗ này...chỗ nàykhông tốt.”
Thiếu niên liếc nàng ta một cái, híp híp mắt cười: “ Không tốt? Chỗ nào không tốt?”
“ Cái kia...cái kia...” Nàng ta ngập ngừng, khuôn mặt đỏ ửng.
Thiếu niên cười to hai tiếng: “ Ngươi yên tâm, ta chỉ đi dạo một chút, không có gì đáng lo.” Nói xong liền sải bước lớn đi vào Ỷ Hương Lâu.
Hai người này không ai khác chính là Lăng Tử Yên và Như Ngọc. Thấm thoắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuat-thien-ha-phi-phuong-nghich-thien/2409987/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.