Thanh âm Tiêu Tuyết Hoa mang theo một tia thương cảm: “ Không giấu gì ngươi, sư phụ Lăng Minh Tử của ngươi trước kia là sư huynh của ta. Nếu theobối phận ngươi còn phải gọi ta một tiếng sư cô.”
Lăng Tử Yên đã đoán trước nên không mấy bất ngờ, nàng trầm ngâm: “ Vậy thì...Bạch đại chưởng môn?”
Tiêu Tuyết Hoa thở dài: “ Đúng vậy, nàng ta là sư muội của ta, cũng là sưmuội của sư phụ ngươi.” Bà ta dừng một chút rồi nói: “Năm đó ta vớinàng kết thù, rời bỏ sư môn, sư phụ ngươi cũng nản lòng thoái chí, quyẩn giang hồ. Suốt mười mấy năm nay ta với nàng đều ra sức tìm sư phụngươi, hi vọng bù đắp được lỗi lầm năm xưa.”
Lăng Tử Yênkhông nghĩ tới lí do khiến Lăng Minh Tử xuất hiện năm đó là như vậy,trong lòng không biết nên cảm thấy vui hay buồn. Nàng khẽ nói: “ Tử Yên chỉ là tiểu bối, chuyện năm xưa ta không dám đàm luận. Chỉ là nếu đã có duyên tái kiến, chi bằng ta mạo muội gọi tiền bối hai tiếng sư cô, hivọng tiền bối không chê khó nghe” Không phải nàng “thấy người sang bắtquàng làm họ”, Tiêu Tuyết Hoa làm người khiến nàng cảm giác rất giốngLăng Minh Tử, bao nhiêu năm qua Lăng Minh Tử mỗi lần nhắc đến U LinhCung đều là một bộ tiếc nuối. Xem như nàng thay ông xác nhận một tiếngvậy.
Tiêu Tuyết Hoa vốn đang đắm mình trong sự thương tâmmột lần nữa kinh ngạc nhìn Lăng Tử Yên, miệng lẩm bẩm: “ Sư cô? Đệ tửcủa huynh gọi ta là sư cô, huynh nghe thấy không?” Một đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuat-thien-ha-phi-phuong-nghich-thien/2409981/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.