Đầu thạch vấn lộ (1) – Không phải là một đêm vũ lộ, mà là một đời hầu hạ. 
(Trước khi làm một việc trọng đại thì làm một việc nho nhỏ để thử nghiệm, xem xét tình hình. Hay còn nói là “Ném đá dò đường”) 
Vân Hà cao hơn ngàn nhận(1),không ngừng kéo dài ra trăm dặm, đỉnh núi quanh năm tuyết phủ, chân núi sắc cỏ biêng biếc, như một bà lão tóc bạc vận váy xanh ngọc bích. 
Một cỗ kiệu mềm giăng sa tím dừng lại ở nơi giao thoa giữa trắng và xanh. 
Thanh phong phần phật, tấm sa bay bay. Thấp thoáng có thể nhìn thấy người trong kiệu đang nằm nghiêng, chăn mỏng như cánh ve, thuận theo thân thể mà nhấp nhô, tinh vi xảo diệu, tư thái làm say đắm lòng người. 
Cỗ kiệu này đã dừng tại đây một ngày một đêm, thủ vệ chịu trách nhiệm trông coi đã thay phiên ba lần, người trong kiệu lại chưa từng động đậy. 
Phải chăng, đó là một người chết? 
Nếu như không phải người chết, lại có ai có thể không ăn không uống không động, thậm chí không có nhu cầu vệ sinh? 
Đúng lúc bọn họ sắp tin tưởng chắc chắn vào phán đoán của mình, người trong kiệu đột ngột ngồi dậy. Tấm chăn mỏng trên người nàng trượt xuống, cách một tấm sa, có thể thấp thoáng nhìn thấy bờ vai gầy lộ ra một nửa và cần cổ thanh mảnh. 
“Vì sự hiếu kỳ nho nhỏ của thân thiếp đối với Bình Tiêu thành chủ mà khiến cho Hạ thành chủ đích thân ra tiếp đón, làm sao dám nhận?” 
Giọng nói lười 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuat-sao/1985918/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.