Lộ kiến bất bình (5) – Nam nhân Trang Triều có thể chết vì người mình thích, chứ không thể chết vì bộ da mình thích. 
Đông gia ăn mì hết hơn một canh giờ, còn lại một canh giờ giờ công chỉ biết tiếp tục bày tiệm ra bán. 
Người tới ăn mì không ngớt. 
Tay nghề nấu mì của Tịch Đình Vân càng lúc càng nhanh nhẹn, động tác rửa bát của Hoắc Quyết lại càng lúc càng chậm. 
Đến giờ Hợi (9 giờ đến 11 giờ đêm),mì lạnh, tiệm lạnh, đêm càng lạnh. 
Ông chủ và bà chủ cuối cùng mới dọn tiệm. 
Hai người thu dọn xong đồ đạc, kề vai quay về, phương hướng là nhà trọ nho nhỏ đã thuê cách đây không xa. 
Trước cửa nhà trọ có một con đường không lớn cũng không nhỏ, khoảng chưa đến hai trượng, bây giờ lại bị một cái lều to màu đỏ chặn lối. 
Hai bên lều có đốt đuốc, phía trước rắc đầy những cánh hoa màu hồng, giẫm lên trên, như thể giẫm một tấm thảm mềm mại. 
Đinh. 
Một tiếng gõ thanh thúy êm tai vang lên. 
Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. 
Đinh đinh. 
Lại là hai tiếng. 
Đinh đinh đinh. 
Ba tiếng cuối này gấp gáp hơn, như đang thúc giục. 
Hoắc Quyết nói: “Nàng có buồn ngủ không?” 
Tịch Đình Vân ngáp một cái, nói: “Tướng công, cái lều to này chắn đứng đường đi của chúng ta rồi.” 
Hoắc Quyết nói: “Thế nên không phải là một con chó tốt.” 
Rầm. 
Giống như một tiếng đập bàn cực kỳ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuat-sao/1985880/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.