Cùng truy mãnh đả (1) –Ngày bản vương nhổ thương, dù có phải đi đến cùng trời cuối đất, cũng nhất định bắt được huynh trở về! 
Tịch Đình Vân bất ngờ tim ngừng nửa nhịp, hoảng hốt quỳ trên sàn, run rẩy đáp: “Tiểu nhân, tiểu nhân là người thôn Vân Gia núi Vân Đậu.” 
“Định đi đâu?” 
“Vọng Nam phủ… trấn Vân Liễu,” y kéo túi đồ ra, căng thẳng bày các loại nguyên liệu làm thuốc ra, lại sợ làm bẩn làm ướt, động tác cực kỳ cẩn thận, “Đi mua nguyên liệu làm thuốc.” 
Ánh mắt Hoắc Quyết rơi trên mu bàn tay y. 
Đôi bàn tay này vừa thô vừa dày, ngón tay lại ngắn hơn người thường một đốt. 
Hắn nhìn một cái liền dịch chuyển ánh mắt đến những người khác. 
Ngoại trừ hành khách rơi xuống nước được chủ thuyền vớt lên, trên thuyền tính cả Tịch Đình Vân, còn có ba hành khách vốn ở trên thuyền, một là văn nhân đi thăm bạn, một là lão hán đến Vọng Nam phủ nương nhờ người thân. 
Người hành khách được vớt lên không dám lại gần đám người Hoắc Quyết, thà bị ướt nhẹp cũng chỉ dám chen chúc trên đầu thuyền cùng chủ thuyền. 
Hoắc Quyết nhìn qua đó, “Lại đây.” 
Hành khách giật nảy mình, quỳ xuống thụp một tiếng, “Vương gia tha mạng.” 
Hoắc Quyết hỏi: “Sao ngươi biết ta là vương gia?” 
“Bọn họ không phải… đã gọi như vậy sao?” Hành khách chi rằng mình nói sai điều gì, càng run rẩy dữ hơn. 
Hoắc Quyết không nói gì nhìn hắn. 
Tịch Đình Vân đột nhiên chú ý đến, thân hình người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuat-sao/1985774/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.