Đối thị.
Từ hai cặp mắt toát ra những đạo khí chết người.
Một sự căm ghét, một sự áp chế.
Một sự bứt phá, một sự ngăn cản.
Mặc Long Thanh trong lòng có chút sợ hãi.
Thuần Vũ Phi trong lòng lại lên tục dao động như con quay.
Y muốn rời khỏi cái chốn ngột ngạt này. Thực sự dù một khắc cũng không muốn lưu lại. Nhưng khi bị nam nhân kia dùng khổ nhục kế mà níu giữ Thuần Vũ Phi lại có cảm giác được một chút yêu thương.
Bất quá lòng tự tôn của nam nhân trong y một lần nữa trỗi dậy. Nó không cho ai áp chế, không cho bất cứ ai điều khiển.
Thuần Vũ Phi dùng tất cả sự căm ghét trực diện mà nhìn Mặc Long Thanh.
Nếu cứ tiếp tục y e rằng sẽ để lộ ra sự yếu đuối của mình.
Nhưng may mắn thay Mặc Long Thanh đã cất bước ra khỏi phòng.
Một sự trống trãi của không gian hay là trống trãi của tâm hồn. Cái hụt hẫng lần đầu tiên bao trùm con người tuấn mỹ vô song trên giường.
Mùa đông đã đi được nửa chặng đường.
Bước qua cánh cửa Mặc Long Thanh không thể tiếp tục thêm nữa.
Nếu hắn rời khỏi nơi này thì sẽ không còn bất cứ một cơ hội nào nữa.
Cái tư vị đau khổ và sợ mất mát đã làm hắn bỏ đi sự tôn nghiêm của bậc đế vương mà quay lại.
Một giọng trầm ấm áp vang lên làm không gian dường như được lấp đầy. Thuần Vũ Phi đang ngơ ngác ra đó bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuat-gia-nam-nhan/2264478/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.