Buổi chiều, trời đổ mưa phùn giá lạnh, Tìm một nhà hàng trong vùng để dùng bữa tối. Ăn cơm xong sẽ lái xe về Thượng Hải.
Nội thất nhà hàng giống như một rạp hát hình tròn ba tầng, khách khứađông đúc. Sảnh treo đầy thư pháp thư họa, thực đơn có ảnh và thực đơnnguyên chữ đều viết bằng bút lông nét mảnh. Dưới hiên treo đèn lồng đỏ.Người đợi bàn xếp thành hàng từ ngoài đường vào, đủ thấy nhà hàng rấtdanh tiếng. Họ chờ đợi, kẹp giữa đám người. Sợi mưa đậu trên mi, tóc lấm tấm ướt. Anh đứng sau cô, bàn tay ấm áp đan vào tay cô. Anh chưa baogiờ keo kiệt trong việc bộc lộ tình cảm, cũng không bao giờ giả vờ cứngcỏi. Khác hẳn với cô. Lúc này họ là đồng hành cùng nhau.
Cônhìn khách ở một bàn đang thanh toán, trong xe đẩy có bé trai hơn mộttuổi, đứng bên cạnh là một bé gái chừng năm tuổi. Họ đẩy xe, dắt con,bắt đầu di chuyển, cô lẳng lặng nhìn theo.
Anh nói, nhiều bậccha mẹ quen đưa con nhỏ đi xa cùng mình, tuy bất tiện, nhưng theo họ đólà một hành vi không thể tách rời khỏi cuộc sống gia đình.
Cô hỏi, trước đây anh cũng thường mang con theo à?
Không, anh nói. Anh bận rộn, ít khi ở cùng gia đình. Hồi còn trẻ, không lĩnh hội được ý nghĩa của việc sum vầy, nhiều tuổi rồi, biết quan tâmvà thấu hiểu thì bọn trẻ lại đã lớn, thích suy nghĩ và hoạt động độclập, vợ thì chẳng có chuyện gì để nói. Cuộc sống quá ư phức tạp, khônglàm sao khái quát rõ ràng được. Khánh Trường, em cứ oán trách anh khôngcho em tận hưởng đời sống gia đình, nào phải anh không muốn. Mà là anhkhông thể.
Thực đơn cơm nhà được dọn lên bàn. Cá, phùtrúc, đậu phụ, cải thảo. Họ uống rượu nếp. Sảnh sáng trưng, khách ngồichật ních, phục vụ qua lại như thoi đưa, tiếng nói và hơi nóng tạo nêndiện mạo đầy đặn của đời thường. Hai người hòa chung vào đó, là một cặpnam nữ giản dị cảm nhận được niềm vui cuộc sống giữa chúng sinh đôngđảo. Bầu bạn bên nhau, thưởng thức đồ ăn, nhìn nhau không nói, trái timhòa hợp. Anh rót rượu liên tục, uống rất nhiều. Hơi men khiến anh cởimở. Bộc bạch những lời chưa bao giờ đủ nhẫn nại để giải thích với cô.
Anh nói, hồi nhỏ anh say mê thiên văn và địa lý, mượn đọc rất nhiều tạp chí và sách vở, tiêu phí bao nhiêu thời gian. Cùng lúc cũng phải cốgắng thi đỗ đầu bảng, kẻo cha mẹ đánh đòn. Dần dần trở thành một ngườicó tính cách muôn mặt. Muốn thích nghi và phù hợp với yêu cầu của thếgiới bên ngoài, nhiều lúc sẵn sàng thỏa hiệp và phục tùng. Đồng thời vẫn gắng gỏi bảo vệ khoảng trời bé nhỏ của bản thân, nuôi dưỡng ảo tưởng.Trên thực tế, mối quan hệ của anh với đàn bà đều hướng đến cái đích cuối cùng là một tình cảm còn khuyết thiếu. Một liên kết vượt ra ngoài cõitục. Nhưng mãi mà không tìm thấy, cho đến ngày gặp em, Khánh Trường. Anh đã chắc chắn thế, ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh nói, bản tính anh không phải là người phù hợp với hôn nhân. Anh quen và cần một cuộcsống tự do tự tại. Đối với phần lớn đàn bà, chủ yếu là anh tiêu khiển.Anh chỉ sống với hai người thôi. Sống tốt cũng được, xấu cũng thế, cuộcđời suy cho cùng là bóc dần thời gian, duy trì trật tự, không gây tổnhại. Nhưng anh với em, là yêu nhau đấy.
Anh nói, bị em ruồngbỏ, anh trở nên buông thả. Mỗi người đàn bà dừng trong vòng tay, anh đều ảo tưởng họ là em. Anh làm tình với tất cả, nhưng chưa bao giờ qua đêmcùng ai, nói gì đến xây dựng tình cảm. Biến cố với em làm anh như bị lột da, mà đau đớn và hư hại ngăn cản việc tái tạo lớp da mới. Anh đànhbuông mình vào trạng thái tự gây mê, nhưng biết rõ về cơ bản mình khôngthể nào hồi phục được.
Nghe những lời kể lể, lòng cô không hềxao động. Đàn ông và đàn bà đúng là những sinh vật khác hẳn nhau. Cùngđau khổ, nhưng trong khi cô ra sức triệu hồi bản thân, anh lại chọn cách từ bỏ nó. Đàn ông có thể tách riêng xác thịt và trái tim mình, điều đókhiến họ đa tình hơn, lại cũng vô tình hơn đàn bà biết bao nhiêu. Mộtlần nữa, cô xem xét lại người đàn ông bên cạnh. Lúc ăn cơm anh muốn ngồi cùng phía với cô, cảm thấy ngồi đối diện thì xa cô quá, không thể dễnắm tay cô được. Anh mặc áo sơ mi nền trắng kẻ sọc lam nhỏ, sạch sẽ,tinh tươm, chỉnh tề, quan sát từ bất kì góc độ nào, cũng là một ngườiđàn ông mát mắt, dễ chịu.
Con người anh hỗn độn và phức tạp,mạnh mẽ mà yếu đuối, tỉnh táo mà lãng mạn, chân thực mà giả tạo, lịchthiệp mà thô lỗ, tinh tế mà vụng về, nhiệt tình mà lạnh nhạt. Rất khóphân biệt. Rất khó xếp loại. Cô đón nhận phần sáng sủa trong anh, đồngthời cũng phải tiếp nhận cả những khiếm khuyết tối tăm nhu nhược. Đây là người đàn ông cô yêu. Đây là khuôn dạng của anh. Quá khứ của anh côkhông sao bắt kịp. Anh trưởng thành ở một thành phố và thế giới cách xacô quá, nền giáo dục và công việc anh làm vượt trên mọi tưởng tượng củacô. Anh là người tài mạo song toàn, cho dù có phần khiến người ta khôngsao hiểu hết, thì vẫn là phần cấu thành nên anh của nguyên sơ.
Cô yêu đương với anh, rất thường khi không nhận thức được anh ưu tú vàđộc đáo thế nào, có lẽ là do đặc tính xã hội của hai người không mảy may liên quan. Khi ở bên cô, anh tồn tại một cách mềm yếu và nồng nàn, bằng cả tâm hồn và thể xác. Và luôn dùng cách ấy để tồn tại.
Anh hỏi, em đi Xuân Mai có thu hoạch được gì không? Nếu biết sớm, anh đã đến đó tìm em.
Giống như hồi Chiêm Lý ấy hả?
Ừ. Anh không thể bỏ em trơ trọi ở bất cứ một nơi quạnh quẽ bơ vơ nào.
Vậy, chúng ta chia xa bấy lâu, tại sao anh chưa từng đến tìm em.
Anh tìm chứ, hao tổn biết bao tâm tư để tìm em, nhưng em bặt vô âm tín. Anh đã từng tính chuyện rút lui, vì hoàn cảnh bên nhau trắc trở dữ dộikhó khăn quá, cũng nặng quá so với khả năng gánh vác của anh. Có lẽ anhkhông đủ kiên cường. Em biết sức sát thương của em khủng khiếp nhườngnào không, Khánh Trường. Em cứ triền miên vô thường, không thể nắm bắt.Khi dịu dàng ngoan ngoãn, em là vưu vật bậc nhất trần gian. Khi khốcliệt hung hãn, em ném người ta vào lồng giam địa ngục. Sức mạnh đen tốitrong em ghê gớm quá. Đã mấy lần anh muốn tự sát đấy, em biết không. Làm sao anh sống được hết đêm này đến đêm khác với trái tim rệu rã như thếchứ, thâm tâm vỡ vụn cả ra, suốt canh dài không tài nào chợp mắt.
Mấy năm nay, dù ở bên anh, hay rời xa anh, mỗi một quyết định của emđều ảnh hưởng đến đời anh. Càng ngày tinh thần làm việc càng không ralàm sao, lơi lỏng quản lý, trước thì chỉ nhăm nhăm thu xếp để có thờigian ở bên em, sau lại chọn cách sống tạm bợ mù mờ cho qua ngày. Tổngcông ty đã có lời phàn nàn. Dĩ nhiên anh không thể đổ hết trách nhiệmlên em. Anh chỉ biết mình yêu em, quan tâm đến cảm giác của em, rồi mấthết năng lực tự chủ. Cuộc sống, công việc, tình cảm, toàn bộ nhão nhoétnhộn nhạo, cứ như nồi cháo sôi. Anh không phải lớn lao mạnh mẽ hay báchchiến bách thắng gì, trên thực tế, đàn ông nhiều lúc còn yếu đuối hơn cả đàn bà.
Anh đang tính từ chức. Ở Hồng Kông có một công ty đầutư mời anh sang làm, đi cùng anh nhé. Anh sẽ chia tay với Vu Khương.Ngày ấy anh đưa Vu Khương đi Pháp như một biện pháp xoa dịu, chuẩn bịđánh bài ngửa, để cả hai có thể bình tĩnh giải quyết hậu quả. Nhưng emkhông cho anh giải thích, em đùng đùng bỏ đi, làm anh trở tay không kịp. Bây giờ, chúng ta cần đối diện vấn đề một lần nữa. Tài sản ở Bắc Kinhanh sẽ sang tên toàn bộ cho Vu Khương, coi như bù đắp. Chúng ta đi HồngKông làm lại từ đầu. Anh sẽ cần cù làm việc, chăm lo cho em. Năm ngoái,Phùng Ân Kiện bắt đầu trở lại với nghề kế toán. Hai vợ chồng ly thân bấy lâu, con cái cũng đã cứng cáp, cô ấy muốn được giải thoát. Anh và cô ấy đã bàn đến chuyện ly hôn.
Anh nói, Khánh Trường, đã bao nhiêulần anh mơ tưởng cuộc sống bên em, đêm ngày không chia cắt nữa. Muốn emsinh con cho anh, gieo xuống một bằng chứng sống về tình cảm đôi ta. Con mình sẽ rất xinh, thông minh, nhạy cảm, độc đoán, thừa hưởng mọi đặcđiểm của cha mẹ. Em có bằng lòng sinh con cho anh không. Anh muốn có em ở bên hằng đêm, ôm em vào mộng. Như thế chúng ta mới bình yên được.
Cô nói, nhưng anh từng bảo không thích cuộc sống gia đình, trong tínhcách anh có chất hoang dã tự tại, không muốn bị ràng buộc. Anh thậm chíhi vọng mình chưa bao giờ kết hôn.
Đúng, anh nói, anh thừa nhận mình không ấp ủ khát vọng hay mong ước nào với hôn nhân. Anh tin là emcũng không, mặc dù em liên tục tự trói chân vào hình thức đó. Nhưng nếubình yên theo thói thường là nơi chốn nghỉ đỗ duy nhất của tình cảmchúng ta, vậy thì anh sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để được bên em.Anh hứa với em.
Cô ngạc nhiên, trước đây anh chưa bao giờ nói những lời như thế. Anh luôn trốn tránh và lúng búng mập mờ.
Anh nói, anh thừa nhận mình thiếu quyết đoán, chỉ vì không nỡ nhẫn tâm, mối quan hệ mãnh liệt mà đầy vết thương của chúng ta đã gây sức ép rấtlớn với anh. Em kết hôn, lên miền núi, em rời bỏ anh, làm anh nhận rađời mình không bao giờ còn đầy đủ được. Chúng ta đã đi đến bước khó lòng trì hoãn, tiến tới chính là vực sâu muôn trượng. Có thể đời này anh sẽmất em vĩnh viễn. Anh hiểu rõ lắm. Nhưng nếu không thử thì cả cơ hộicũng tiêu tan. Anh yêu em thế này, Khánh Trường, làm sao mà anh camchịu. Bằng giá nào anh cũng sẽ đuổi theo em. Như khi em ở Chiêm Lý, anhchỉ biết mình phải chạy đến đó, phải ở bên em.
Anh lại nói, cứsang Hồng Kông trước, thử công việc này xem. Nếu mai sau đủ khả năng,chúng ta lại về Canada. Đưa con theo. Em không thể ở quá lâu ở một chỗ,em cần thăm thú nhiều nơi, làm tinh khôi cuộc sống. Tính cách em phù hợp với môi trường nước ngoài. Anh đã rất nhiều lần mơ đến ngày mang emquay về. Chúng ta có một ngôi nhà màu trắng với vườn hoa, có ba đứa con. Buổi chiều, em ở ngoài vườn lúi húi hái bạc hà và hương thảo, chuẩn bịlàm bữa tối. Trong nhà, đứa bé nhỏ nhất tỉnh giấc, anh ẵm con lên, mởcửa ra tìm em, trông thấy em đội mũ nan che nắng, mặc váy liền thân màutrắng, chân trần làm việc trên bãi cỏ. Em đứng thẳng dậy, ngoảnh mặt lại mỉm cười với anh và con, nụ cười đẹp thế này, giống như cánh én lướtqua vòm không. Nụ cười ấy khiến cuộc sống của anh trở nên chân thực,Khánh Trường. Bao lần trong mơ anh đã tưởng tượng hoàn chỉnh đến thế,cười mà rơi lệ. Trong mơ, cuối cùng chúng ta được ở bên nhau, đêm ngàygắn bó, có con, có vườn, có nhà, có tất cả các thứ, chứ không phải làkéo lê va li đi khắp phi trường rồi khách sạn.
Anh nói, em cóthể cho rằng sự nghiệp của anh thất bại, đời sống bởi thế cũng thất bạitheo. Nhưng anh yêu em, đây mới là thất bại lớn lao nhất. Anh chấp nhậntất cả. Khánh Trường. Em phải hiểu mới được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]