Hỏi rõ tình huống, hai người rời khỏi Văn gia đại viện, Nguỵ Vô Tiện hỏi y: "Lam Trạm, có manh mối gì không?"
Lam Vong Cơ suy tư một hồi, lắc đầu: "Còn chưa biết". Ngừng một chút, lại hỏi hắn: "Ngươi làm thế nào biết việc này xảy ra lâu rồi?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta và Giang Trừng từ Vân Mộng tới đây là đến bến thuyền này, lúc ấy ta đã cảm thấy kỳ quái, nơi này mỹ nữ quá nhiều, thế nhưng lại không thấy mấy nam nhân, căn bản không thích hợp."
Lam Vong Cơ hỏi hắn: "Tại sao không thích hợp?"
Nguỵ Vô Tiện chậc một tiếng, nói: "Nơi có nhiều mỹ nữ đương nhiên phải có nam nhân, đây là trời sinh, ngươi không hiểu".
Sau khi nghe xong, Lam Vong Cơ hơi hơi rũ mắt xuống.
Nghe thấy ven đường có cô nương dùng giọng nói Cô Tô ngọt ngào rao bán sơn trà, Nguỵ Vô Tiện có chút động tâm, đi qua hỏi: "Tỷ tỷ, sơn trà bao nhiêu tiền một cân?"
Cô nương đó thấy người ta đẹp, nụ cười cũng đẹp, nên mỉm cười nói: "Thấy ngươi tuấn tú như vậy, ngươi mua, ta tặng ngươi thêm mấy trái được không?".
"Vậy đương nhiên là tốt, tỷ tỷ đẹp người tốt bụng, ta tất nhiên sẽ mua". Dứt lời, thản nhiên vờ vịt một chút, sờ sờ lên ngực mình, nói: "Lam Trạm, ta không mang tiền".
Mới phát hiện Lam Vong Cơ đã lấy túi tiền ra từ sớm, chuẩn bị trả tiền. Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc, nói: "Coi như ta mượn ngươi, sau này trả".
Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu, thanh toán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981373/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.