Nói chuyện tại sao Lam Vong Cơ lại ở chỗ này, thật ra tình huống cũng không khác với Nguỵ Vô Tiện lắm. Một mình đi trong con hẻm nhỏ, lặng lẽ ngắm trăng hưởng thụ, rất là an bình.
Y nghĩ, với tính tình của Nguỵ Anh, đi một mình trên con đường này, chắc là không quen đâu. Nguỵ Vô Tiện thích náo nhiệt, khi đi dạo phố thấy tâm trạng hắn rất tốt, lần sau có thể cùng hắn đi dạo nhiều hơn, mua đồ ăn ngon cho hắn, tâm trạng của mình hình như cũng sẽ có chút lâng lâng, cảm giác rất tốt.
Đang nghĩ như vậy, chợt nghe một mùi hương nồng đậm, mùi hương đó cực kỳ không thích hợp, là mê hương, nhưng mấy thứ mê hương linh tinh cho tới nay đều không có tác dụng với Lam Vong Cơ, y chưa bao giờ bị chuốc mê.
Nhưng người hạ mê hương không biết là vô dụng với y, dù sao đã bắt nhiều người như vậy, chưa từng thất bại, thả hương xong là cứ đi qua. Lam Vong Cơ quay đầu lại, nhìn thấy một gã nam mặc đồ nữ cao lớn, người nọ thấy y, hoảng hồn, gã không ngờ có người trúng mê hương còn có thể đứng vững.
Thế là cứ đứng lúng túng như vậy, giằng co, Lam Vong Cơ nhìn gã, một thân yêu khí, cơ bản không phải là người. Gã nam giả nữ nhìn Lam Vong Cơ, gã còn chưa từng gặp một thiếu niên nào xinh đẹp như thế, nhìn đến nỗi hơi ngây ngẩn, đang suy nghĩ cho dù dùng thủ đoạn mạnh bạo cũng phải mang người này về mới được, thì Lam Vong Cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981367/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.