Tiền Vận cũng không trả lời, ngồi ngây ngốc ở đó, làm giống như nghe không hiểu.
Nguỵ Vô Tiện sau khi kêu đại bá đi ra ngoài, lại tiếp tục nói: "Tiền Vận, cái thứ tối hôm qua tới nhà của ngươi, chắc ngươi biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Nếu muốn thoát khỏi thứ đó, hiện giờ chỉ có chúng ta mới có thể giúp ngươi, ngươi vẫn muốn tiếp tục?"
Tiền Vận quay đầu lại, nhìn Nguỵ Vô Tiện, lại nhìn Lam Vong Cơ, ánh mắt đó nhanh chóng thay đổi, hoàn toàn không còn giống với vẻ ngây dại trước đó, gã cười một chút, nói: "Thôi, dù sao chuyện cũng đã hoàn thành". Dứt lời gã ném chiếc gối, đứng lên, giơ tay vuốt vuốt mớ tóc rối tung trước trán, dùng dây cột tóc cột lại cho gọn, gương mặt kia hiện ra, mắt phượng mỉm cười, thật là một mỹ nhân tuấn tú, gã lại nói: "Tuy rằng ta cũng không nhất định phải thoát khỏi thứ đó, nhưng ta cảm thấy mình đã diễn khá tốt, thật tò mò là các ngươi làm thế nào nhận ra?"
Nguỵ Vô Tiện cũng cười một chút, nói: "Đại thiếu gia thực là thông minh, cái gì cũng không làm chỉ ở lì trong phòng, thỉnh thoảng nói vài câu khùng điên, hát mấy bài hát, nhưng như vậy càng làm cho người ta không nhìn ra sơ hở, hơn nữa hạ nhân trông coi thời gian lâu cũng dễ dàng buông lỏng cảnh giác".
"Ồ? Vậy các người làm thế nào mà nhìn ra?" Tiền Vận thực sự tò mò.
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Chúng ta cũng chưa nhìn ra, việc này đúng thật là phức tạp,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981328/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.