Chương trước
Chương sau
Tiền Vận cũng không trả lời, ngồi ngây ngốc ở đó, làm giống như nghe không hiểu.

Nguỵ Vô Tiện sau khi kêu đại bá đi ra ngoài, lại tiếp tục nói: "Tiền Vận, cái thứ tối hôm qua tới nhà của ngươi, chắc ngươi biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Nếu muốn thoát khỏi thứ đó, hiện giờ chỉ có chúng ta mới có thể giúp ngươi, ngươi vẫn muốn tiếp tục?"

Tiền Vận quay đầu lại, nhìn Nguỵ Vô Tiện, lại nhìn Lam Vong Cơ, ánh mắt đó nhanh chóng thay đổi, hoàn toàn không còn giống với vẻ ngây dại trước đó, gã cười một chút, nói: "Thôi, dù sao chuyện cũng đã hoàn thành". Dứt lời gã ném chiếc gối, đứng lên, giơ tay vuốt vuốt mớ tóc rối tung trước trán, dùng dây cột tóc cột lại cho gọn, gương mặt kia hiện ra, mắt phượng mỉm cười, thật là một mỹ nhân tuấn tú, gã lại nói: "Tuy rằng ta cũng không nhất định phải thoát khỏi thứ đó, nhưng ta cảm thấy mình đã diễn khá tốt, thật tò mò là các ngươi làm thế nào nhận ra?"

Nguỵ Vô Tiện cũng cười một chút, nói: "Đại thiếu gia thực là thông minh, cái gì cũng không làm chỉ ở lì trong phòng, thỉnh thoảng nói vài câu khùng điên, hát mấy bài hát, nhưng như vậy càng làm cho người ta không nhìn ra sơ hở, hơn nữa hạ nhân trông coi thời gian lâu cũng dễ dàng buông lỏng cảnh giác".

"Ồ? Vậy các người làm thế nào mà nhìn ra?" Tiền Vận thực sự tò mò.

Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Chúng ta cũng chưa nhìn ra, việc này đúng thật là phức tạp, ta suy nghĩ thật lâu cũng chưa suy nghĩ thấu đáo, nhưng nếu muốn nói đến sự việc mang tính đột phá trong toàn bộ câu chuyện, thì hẳn là sự việc của vị hôn thê ngươi".

Tiền Vận hỏi: "Lan Nhi? Chuyện của nàng có vấn đề gì?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Dân gian các ngươi không biết gọi là gì, nhưng trong tiên môn chúng ta, tình trạng này gọi là thất hồn. Nhưng người gặp tà ám là ngươi, tại sao nàng lại bị thất hồn? Mà ngoại trừ gặp tà ám, còn có một phương thức khác gây ra thất hồn".

Dứt lời Nguỵ Vô Tiện nhìn sang Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ đáp: "Phản phệ".

Nguỵ Vô Tiện hài lòng mỉm cười với Lam Vong Cơ, sau đó nói: "Đúng vậy, chính là phản phệ. Dùng tà thuật, hoặc giao dịch với tà ám, nhưng không thực hiện, thì sẽ bị phản phệ". Nhặt tờ giấy trên mặt đất, hắn lại nói: "Chuyện này làm ta nhớ tới cái ngày đi vào phòng người, ta thoáng nhìn thấy một bức tranh vẽ bằng máu, bởi vì không phải là vẽ bùa nên lúc đó ta không để ý, nhưng nếu có tác dụng như nhau thì sao? Dùng máu làm chất dẫn, trước đây trong lúc nghịch ngợm ta cũng dùng cách này triệu ra được mấy thứ này nọ".

Nghe thấy lời này lông mày Lam Vong Cơ liền nhíu lại, Nguỵ Vô Tiện vừa thấy y như vậy, vội vàng giải thích: "Lam Trạm, đó là ta trong lúc vô ý làm ra thôi, sau đó ta chưa từng dùng lại cách đó". Nói xong ghé sát lại, dùng tay xoa xoa mi tâm của người ấy, lại nói: "Ngươi đừng tức giận, ha?"

Lam Vong Cơ cầm lấy bàn tay kia, khẽ gật đầu, Nguỵ Vô Tiện cười tủm tỉm với y, Lam Vong Cơ cũng không buông tay hắn ra, vẫn nắm trong lòng bàn tay.

Tiền Vận ngồi bên kia nhìn không nổi nữa, nói: "Hai vị, sau đó thế nào?"

Nguỵ Vô Tiện nhận ra mình lại quên còn có người ở đây, rút tay ra, nói tiếp: "Nghĩ như vậy, mọi việc đều trở nên hợp lý rồi. Chuyện nhà các ngươi chia thành hai phần, nửa phần sau này, chắc là từ cuối năm ngoái bắt đầu, ngươi triệu ra thứ đó, định giết phụ thân ngươi, nhưng phụ thân ngươi may mắn, đêm đó không khoẻ, kêu người hầm canh, nha hoàn đưa canh đáng thương đó, Thải Châu, đúng lúc gặp ngay tà ám đó, tà ám làm hại chết nàng. Tà ám cũng sẽ không nói lý lẽ với ngươi, hễ thu vào một mạng, thì phải đòi ngươi một mạng, nhưng không biết ngươi có cách gì, mà nó không tìm được ngươi, nên mới lấy mạng người thân của ngươi, là vị hôn thê của ngươi. Nhưng ngươi vẫn không chịu từ bỏ, lại triệu ra một thứ nữa, lần này rốt cuộc hù chết được phụ thân ngươi, nhưng tà ám này vẫn không tìm ra ngươi, chỉ đành đến Tiền phủ xuống tay với đệ đệ của ngươi, hiện giờ người duy nhất có quan hệ thân thiết với ngươi mà nói, có lẽ chỉ có đệ đệ khác mẹ của người mà thôi."



Nghe thấy hắn phân tích, Tiền Vận trực tiếp vỗ tay khen hắn, nói: "Tiểu tiên sư, rất lợi hại nha".

Nhưng Nguỵ Vô Tiện không phản ứng với câu này của gã, mà ngược lại vô cùng đắc ý nhướng mày với Lam Vong Cơ, bày ra vẻ mặt lát nữa ngươi phải khen ta đó nha, sau đó tiếp tục nói: "Ta chỉ không hiểu tại sao ngươi giả điên, có lẽ là ngươi muốn yên tĩnh để thực hiện pháp thuật? Hay là muốn trốn tránh trách nhiệm, cũng có thể là ngươi cần một nơi tránh được tà ám, nhưng tất cả những điều này không quan trọng, quan trọng là, ngươi chính là kẻ chủ mưu của vụ án này".

"Đúng vậy, là ta". Tiền Vận trực tiếp hào phóng thừa nhận, sau đó đến ngồi bên cạnh bàn, rót nước trà cho hai người, nói: "Chuyện xưa còn rất dài, không bằng hai vị ngồi xuống, uống chút trà đi".

Hai người ngồi xuống, Tiện Vận cũng uống một ngụm, lại nói: "Việc ta giả điên, đúng thật như lời ngươi nói, ta cần một nơi yên tĩnh, không phải là để thực hiện pháp thuật, mà là sợ sơ ý ngộ sát hạ nhân, dù thế nào cũng là mạng người, ta cũng không thể xuống tay."

Nói như vậy, Tiền Vận này vẫn khiến người ta cảm giác nhân cách không tệ, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Có lẽ còn để thoát trách nhiệm, bởi vậy, sau khi cha ngươi chết tất cả những chuyện linh tinh cũng không tìm tới ngươi, chờ Tiền phu nhân xử lý tốt mọi việc, đến một ngày ngươi khôi phục, sẽ có thể tiếp nhận toàn bộ."

Tiền Vận lại nói: "Nữ nhân kia cũng không phải đèn cạn dầu, nào có dễ dàng như thế".

Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện thay đổi, lộ ra tia sắc bén, nói: "Không dễ dàng, thì giết thêm một người nữa là được không phải sao".

Tiền Vận thở dài một tiếng, "Tiểu tiên sư, lời này nói ra thật không có tình người đó nha. Vậy nói tiếp đến nửa phần trước chuyện nhà ta đi? Nếu nói đúng, ta có thể phối hợp với các ngươi".

"Việc này, ta cũng chỉ là đoán". Nguỵ Vô Tiện nói với gã: "Việc mẹ của ngươi bỗng nhiên treo cổ tự sát quá kỳ lạ, nếu đoán không sai thì chắc do Tiền lão gia làm, nhà của ngươi lúc ấy có thể gặp khó khăn, cần có tiền, có thể vì tiền mà hai người nảy sinh tranh chấp, có thể vì tiền mà âm mưu đến của hồi môn trăm vạn kia, cho nên..."

Việc này Nguỵ Vô Tiện càng nói càng tức giận, bàn tay đã nắm thành quyền để trên đùi, Lam Vong Cơ thấy hắn như vậy, trong lòng xao động, đưa tay qua cầm lấy tay hắn. Cảm nhận được độ ấm của y, Nguỵ Vô Tiện cũng nắm trở lại, bóp bóp tay y, Lam Vong Cơ cũng đáp lễ mấy cái, hai người cứ thế qua lại, cuối cùng mười ngón giao nhau chặt chẽ dưới gầm bàn.

Tâm trạng Nguỵ Vô Tiện tốt lên một chút, lại nói: "Cho nên, ngươi là báo thù cho mẫu thân".

Tiền Vận gõ gõ vào chén trà kia, sau đó nói: "Đúng vậy, sự tình tiên sư nói đúng đến tám chín phần. Ta xác thật là báo thù cho mẫu thân".

"Nhưng hắn là phụ thân của ngươi". Nguỵ Vô Tiện nói.

"Vậy thì sao" Tiền Vận cười khẽ một tiếng, "Nhà mẹ đẻ của mẫu thân ta nói thế nào, ban đầu ta đều không tin, cho đến một lần ta nhìn thấy danh sách đồ hồi môn của mẫu thân ta, lẽ ra là những thứ ta nên thừa kế, ta đã từng nhìn thấy, nhưng giờ lại thấy trong thư phòng của phụ thân ta. Hắn hiện giờ có tiền, lần lượt mua trở về. Đồ vật thì dễ kiếm, nhưng cửa hàng đất đai đã bán đi, thì không dễ thu hồi lại như vậy. Ta mới biết được hắn đã sớm xài hết đồ hồi môn của mẫu thân ta, hắn đã giết mẫu thân ta vì số tiền này, đó là sự thật!"

Gã gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn luôn miệng nói yêu mẫu thân ta, còn cưới về một nữ nhân có vẻ ngoài giống vậy, nhưng để làm gì chứ, thế này thì tính là gì! Mẫu thân ta là một người dịu dàng như vậy, nếu như hắn thật sự cần dùng tiền, hỏi thì mẫu thân ta chắc chắn sẽ cho, nhưng hắn thế nào? Cả đời đều cực kỳ yêu thể diện, không thể hạ mình sử dụng của hồi môn của tức phụ (vợ),sợ người đời chê cười, cho nên thà rằng giết bà!"



Nguỵ Vô Tiện nghe được điều này rất là tức giận, may mà Lam Vong Cơ nắm chặt tay hắn, hắn mới không nổi giận đến mức mắng chửi to tiếng, hắn nói: "Cách làm của phụ thân ngươi ta cũng không thể nào chấp nhận, nhưng hắn đã chết, tà ám kia cũng nên dừng tay".

Lam Vong Cơ cũng nói: "Tiền thiếu gia, không thể để tà ám kia lại hại mạng người, mong ngươi phối hợp".

"Đúng đúng" Nguỵ Vô Tiện phụ hoạ nói: "Ngươi triệu ra thứ gì vậy?"

Tiền Vận thành thật trả lời: "Không biết".

Nguỵ Vô Tiện suýt chút nữa phun trà trong miệng ra, "Khụ khụ, ngươi nói cái gì?"

Lam Vong Cơ vội vàng vỗ nhẹ sau lưng để hắn thuận khí, Tiền Vận lại nói: "Ta không biết ta triệu ra thứ gì nữa".

Lam Vong Cơ hơi trầm tư, lại hỏi: "Ngươi là một người bình thường, làm sao triệu ra tà ma được?"

Đối với câu hỏi này, Tiền Vận chỉ cười khẽ, nói: "Không biết".

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy hơi đau đầu, lại hỏi gã: "Được, vậy chúng ta nói chuyện ngươi biết, khi ngươi còn nhỏ bị tà tuý bắt mất tích một thời gian, khi đó xảy ra chuyện gì".

"Ồ" Tiền Vận nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện, lại nhìn nhìn Lam Vong Cơ, sau đó nói: "Hóa ra các ngươi tới đây là vì nó. Ta còn nói mà, nữ nhân kia làm gì chịu mời người tiên môn thế gia đến để trừ tuý".

Nguỵ Vô Tiện nheo mắt lại, hỏi gã: "Nó là ai?"

Tiền Vận nói: "Con sói đen, các ngươi tìm nó, đúng không?"

Cùng Lam Vong Cơ nhìn nhau, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Đúng vậy, ngươi biết những gì, có thể nói cho chúng ta biết không?"

Tiền Vận suy tư một hồi, nói: "Làm giao dịch đi, các ngươi giúp ta giải quyết cái thứ đang gây hoảng loạn ở nhà ta, ta sẽ nói cho các ngươi nghe, thế nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.