Chương trước
Chương sau
Đến giờ mẹo, Lam Vong Cơ sẽ tự động tỉnh dậy, y ngủ thật là đoan đoan chính chính, Nguỵ Vô Tiện nằm ngủ trên người y, nhưng lại có thể ngủ rất là hưởng thụ.

Chỉ là Nguỵ Vô Tiện này thích chuyển động lung tung, hình như buổi tối còn tốt một chút, sáng nay càng quậy hơn, ở trên người y nhích tới nhích lui. Trên người Nguỵ Vô Tiện vẫn còn thoang thoảng mùi rượu, hoà lẫn với mùi cơ thể của Nguỵ Vô Tiện, rất là dễ ngửi, hơi có chút hấp dẫn, sáng sớm ra bị Nguỵ Vô Tiện cọ cọ như thế, cảm thấy thật sự không ổn lắm.

Nhưng với sự nhã chính và khắc chế bản thân của Lam nhị công tử, thật sự đã không làm ra bất kỳ hành động bất lịch sự nào với người đang ngủ say, y muốn ngồi dậy, để tu luyện một chút, chuẩn bị cơm sáng, rồi trở về đọc sách, chờ thêm một chút cho Nguỵ Vô Tiện tỉnh dậy, thì có thể ăn sáng ngay. Nghĩ kỹ rồi, hôn vào giữa trán người nọ một cái, vừa định đặt Nguỵ Vô Tiện xuống, để cho hắn ngủ tiếp, thì người trong lòng cứ ôm chặt lấy y, không chịu buông tay.

Lam Vong Cơ kêu một tiếng: "Nguỵ Anh". Nhưng người nọ không hề nhúc nhích cục cựa, Lam Vong Cơ xoa xoa thắt lưng của hắn, bất đắc dĩ hỏi: "Khi nào thì tỉnh?"

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy ngứa ngáy, không nhịn được, bật cười ra tiếng, "Ngứa, á!" giọng nói bị xoa đến mềm ra, cười nói: "Ta tỉnh trước ngươi, thấy ngươi còn ngủ, nên muốn nằm thêm một chút". Cho nên hành động cọ tới cọ lui nãy giờ đều là hắn cố tình, Lam Vong Cơ hơi hơi thở dài, tay kia không xoa nữa, nhẹ nhàng đặt bên hông hắn ôm vào, lại nói, "Ta nên thức dậy rồi".

"Đừng mà, nằm với ta một lát". Nguỵ Vô Tiện đè y lại, không cho y ngồi dậy, lại nói: "Đây không phải là Vân Thâm Bất Tri Xứ, hơn nữa ta ở Cô Tô, thì tuân thủ quy củ của Cô Tô, vậy ngươi tới Vân Mộng, cũng cần tuân thủ quy củ của Vân Mộng".

Lời hắn nói khiến Lam Vong Cơ không còn gì để nói, vì vậy hỏi hắn: "Vậy Vân Mộng có quy củ gì?"

Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắn, nói: "Quy củ của Vân Mộng chính là không có quy củ, cứ ngủ thoải mái".

Lam Vong Cơ bất lực liếc hắn một cái, Nguỵ Vô Tiện cười quấn lấy hai chân Lam Vong Cơ, chồng lên nhau, đôi mắt chớp chớp, hỏi y: "Lam Trạm, ngươi thật sự không biết ta liều mạng dậy sớm như thế là vì cái gì à?"

Hạ thể hai người dán sát vào nhau, Nguỵ Vô Tiện cọ cọ vào chỗ phồng lên của y, cảm thấy y đã nóng rực, hơi thở của chính mình cũng đã nóng lên, "Giờ này tốt á, Giang Trừng không dậy sớm như vầy nổi đâu, sẽ không ai tới quấy rầy".

Lam Vong Cơ bị hắn làm cho thở dồn dập hơn một chút, tay kia từ thắt lưng dời xuống, xoa lên cặp mông của hắn, khiến hắn thoải mái dễ chịu kêu lên mấy tiếng, hạ thể cứng ngắc đâm vào Nguỵ Vô Tiện, đôi môi mỏng mím chặt, xoa đến giữa đùi Nguỵ Vô Tiện. Cả người Nguỵ Vô Tiện run rẩy, cảm giác tê tê dại dại truyền đi, đều là những thiếu niên dễ dàng động tình, sáng sớm thức dậy có phản ứng là chuyện bình thường, huống chi còn bị Lam Vong Cơ sờ soạng như vậy, nhìn đôi môi mỏng mím chặt kia, Nguỵ Vô Tiện thở hổn hển, hôn lên.

Lam Vong Cơ hôn hơi cường bạo, nhưng làm cho người ta cảm thấy ngọt lành đến không chịu nổi, Nguỵ Vô Tiện hết sức hưởng thụ cảm giác đó, bị hôn tới nỗi choáng váng, toàn thân mềm nhũn, Lam Vong Cơ nhanh chóng xoay người một cái, đổi vị trí với hắn, áp hắn bên dưới. Thình lình bị thay đổi, Nguỵ Vô Tiện không hề hoảng loạn chút nào, dù sao Lam Vong Cơ cũng sẽ không làm hắn bị thương, hắn ôm Lam Vong Cơ, tiếp tục hưởng thụ nụ hôn kia, hai chân nương theo động tác tay của Lam Vong Cơ, chiếc quần dài bị cởi xuống.

Lòng bàn tay ấm áp ve vuốt giữa hai chân hắn, nhẹ nhàng mát xa, chậm rãi sờ nắn, di chuyển dần xuống dưới tiểu huyệt ở kẽ mông, ấn và xoa vị trí bí ẩn kia.



Thân thể Nguỵ Vô Tiện run rẩy, dạng hai chân ra, đặt lên hông Lam Vong Cơ, phối hợp theo động tác ngón tay của y trong cơ thể mình. Đến khi Lam Vong Cơ tự cởi thắt lưng của mình, cắn vào môi dưới của hắn một cái, rồi mới rời khỏi môi hắn, một đường vừa liếm vừa hôn xuống dưới, sau đó gặm cắn ngực hắn, làm cho những vết tích vừa mới hơi nhạt đi, lại bị những dấu vết mới phủ lên trên.

Rời khỏi sự khống chế của đôi môi bá đạo kia, Nguỵ Vô Tiện mới có thể há miệng kêu lên, từng tiếng rên rỉ ngọt ngào, quanh quẩn khe khẽ trong phòng, làm cho người nọ nghe thấy thì trái tim rung động cả lên.

Lam Vong Cơ ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ động tình đến cực điểm của hắn, con ngươi nhạt màu chuyển động, lại chạm vào môi hắn một chút, đưa tay cởi quần của mình, đem vật cứng ngắc đó, đặt ở bụng dưới Nguỵ Vô Tiện, cùng với vật cũng đang dựng thẳng hết mức kia của Nguỵ Vô Tiện, cọ xát vào nhau.

"Ưm.... A, A!" Nguỵ Vô Tiện mềm giọng kêu to, bị Lam Vong Cơ dùng sức ma sát như vậy, hắn thật sự chịu không nổi, thân thể càng thêm mềm xốp, Lam Vong Cơ banh kẽ mông của hắn ra, ở giữa đã thấm ướt trơn nhớt lấp lánh ánh nước. dương v*t của Lam Vong Cơ chọc chọc mấy cái vào huyệt khẩu mê người đó. Biết Lam Vong Cơ muốn vào, Nguỵ Vô Tiện vẫn căng thẳng như trước, nuốt xuống một ngụm nước bọt, nói: "Lam, Lam Trạm, giường này nhỏ, ngươi nhẹ một chút, chậm một chút".

Lam Vong Cơ không nói gì, cũng không chờ hắn nói xong, lập tức cắm vào giữa kẽ mông hắn.

"A a!" Nguỵ Vô Tiện kêu thật to xong lập tức cảm thấy không ổn, dùng tay che miệng mình, Lam Vong Cơ luôn thích cắm vào, lúc hắn đang thít chặt thì chuyển động, làm Nguỵ Vô Tiện tới mức phát run, hoàn toàn chịu không nổi kích thích kiểu như thế, nhưng cần nói vẫn phải nói, giọng hắn run run, lại cố hết sức nói thật nhỏ: "Lam Trạm, phòng này của ta cách âm không tốt, ngươi thật sư nên nhẹ một chút.... A! Ưm!"

Nhẹ là không nhẹ rồi, chậm cũng không chậm lại, nhưng nếu Nguỵ Vô Tiện sợ phát ra âm thanh, thì Lam Vong Cơ vẫn có thể luôn bịt miệng hắn được, dùng nụ hôn sâu của mình, thu hết toàn bộ những tiếng kêu la khóc lóc của hắn.

Nguỵ Vô Tiện cứ thế bị Lam Vong Cơ đè trên giường, khi dễ một trận ra trò, cũng không dám làm quá mức, hai người giải toả xong ngọn lửa vô danh kia. Lam Vong Cơ thì tinh thần phấn chấn, Nguỵ Vô Tiện thì mềm như bông nằm trong vòng tay người ta, bình thường chắc chắn không dậy sớm như vậy, bởi vì hôm qua bị cản trở, sáng nay kiểu gì hắn cũng muốn làm bù nên mới thức sớm, hiện giờ việc muốn làm đã làm xong, trong lòng cũng thoả mãn, lại mê mê man man, ngủ tiếp.

Vuốt ve an ủi một chút, Lam Vong Cơ đứng dậy, lấy nước rửa sạch cho hắn, sửa lại tư thế và đắp chăn đàng hoàng cho hắn, rồi mới ra ngoài. Tuy rằng thời gian chậm trễ một chút, nhưng y vẫn có thể thực hiện theo kế hoạch ban đầu, đúng lúc cũng để cho Nguỵ Vô Tiện ngủ bù.

Lại đi phòng bếp, đại nương ở nhà bếp không quen biết y, tuỳ ý hỏi vài câu, biết y lấy đồ ăn sáng cho Nguỵ Vô Tiện, còn cười cho thêm mấy quả trứng gà luộc, đúng như lời Nguỵ Vô Tiện nói, ai cũng đều thích hắn, sẽ cho hắn thêm vài thứ.

Tới cuối giờ thìn, Nguỵ Vô Tiện mới tỉnh dậy lần nữa, cảm thấy xương cốt mình đều mềm mại, lười biếng "ưm, ưm" mấy tiếng. Lam Vong Cơ vốn đang ngồi bên bàn đọc sách, nghe giọng hắn, lập tức đi lại, nhẹ nhàng sờ lên mặt hắn, hỏi hắn: "Còn ổn không?"

Nguỵ Vô Tiện còn chưa mở mắt, cọ cọ vào bàn tay người nọ, lắc lắc đầu.



Lam Vong Cơ lại nhẹ giọng nói: "Ăn một ít trước".

Nguỵ Vô Tiện nắm tay Lam Vong Cơ, nhéo vào mặt mình một cái, rồi nháy mắt nói: "Không ăn, ngươi xem mặt ta nè, ăn nữa sẽ thành Nguỵ Heo Con".

Tưởng tượng dáng vẻ heo con của. Nguỵ Vô Tiện, thế mà cảm thấy, chắc là sẽ rất đáng yêu, trong lòng hơi hơi rung động, sau đó thấy đôi môi Nguỵ Vô Tiện đỏ lên, càng nhìn càng đẹp, không nhịn nổi, cúi đầu hôn một cái.

Nguỵ Vô Tiện bắt được y, lập tức không buông ra, lôi kéo y hôn hít một trận, lại là một nụ hôn ngọt ngấy. Khó khăn mãi mới dỗ dành Nguỵ Vô Tiện thức dậy, đợi hắn ăn xong, tự mình chuẩn bị xong xuôi, ra khỏi cửa, đã là lúc mặt trời lên cao.

Hai người đến giáo trường, Giang Trừng và đám sư đệ cùng với nhiều đệ tử Giang thị, đang ở đó luyện kiếm, Nguỵ Vô Tiện cười chạy tới, chào hỏi bọn họ: "Giang Trừng! Các sư đệ, sớm nha!"

Giang Trừng trừng mắt nhìn hắn, nói: "Còn sớm gì nữa, nhưng đối với ngươi mà nói thì cũng còn sớm, cả ngày chỉ biết ngủ!"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi sao biết là ta ngủ, mà không phải Lam Trạm ngủ chứ".

"Đại sư huynh, lại muốn đổ thừa cho người khác". Lục sư đệ ngây ngô cười, nói: "Cuối giờ mẹo ta thấy Lam nhị công tử đến bồn chứa nước để lấy nước, còn nói huynh không ngủ nướng hả".

Lục sư đệ vạch trần hắn, mấy người kia đều cười ha ha, chỉ có vẻ mặt Giang Trừng là phức tạp.

Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, quyết định đổi đề tài, hỏi hắn: "Giang Trừng, chúng ta đi săn đêm, đây vốn là vụ án do ngươi điều tra, ngươi có muốn đi cùng không?"

Đối với vụ án này Giang Trừng vẫn có hứng thú, hắn nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện, rồi lại nhìn nhìn Lam Vong Cơ, nhưng muốn hắn hành động cùng với hai người này, hắn còn chưa muốn bị mù, nên cự tuyệt ngay: "Ta mà thèm đi, các ngươi tự đi một mình đi".

Lại rất là tức giận, trừng mắt liếc nhìn bọn hắn một cái, xoay người đi luyện kiếm.

Nguỵ Vô Tiện cũng không biết sáng sớm hắn tức giận chuyện gì, chỉ nghĩ hôm qua chắc hắn uống nhiều quá nên tính tình không tốt, sau đó kéo Lam Vong Cơ đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.