Bọn hắn cho rằng con yêu sói chọn người kế thừa, phải giống như Tiền Vận, thông minh, xinh đẹp, có năng lực, nhìn là thấy khác biệt. Nhưng biểu thiếu gia này, ngoại trừ bề ngoài xinh đẹp, còn lại nhìn không thấy điểm nào xuất sắc, chắc do y lo lắng, nên sắc mặt bị doạ đến trắng bệch, nơm nớp sợ hãi, thoạt nhìn không thấy thông minh lắm.
Nguỵ Vô Tiện vì không muốn doạ đến y, nên cố hết sức nói một cách ôn hoà: "Ngươi không cần sợ hãi, chúng ta chỉ hỏi mấy câu, ngươi tên là gì?"
Nghĩ là biết tên để xưng hô, cho có vẻ thân thiết một tí, khiến y không khẩn trương như vậy nữa, nên mới hỏi, thiếu niên gầy yếu kia nhìn hắn một chút, trả lời: "Ta gọi là Lý Trường Sinh". Dừng một chút, không đợi Nguỵ Vô Tiện hỏi, Lý Trường Sinh đã tự mình nói: "Không phải ta giết, bọn họ đều nói là ta đúng không? Nhưng thật sự không phải ta".
Nguỵ Vô Tiện liền hỏi a Bính, "Bính thúc, đây là sao?"
A Bính vẻ mặt khó xử, nói: "Người trong nhà đều truyền tai nhau, nói là biểu thiếu gia có thể sai khiến sói, cắn... cắn chết Nhị thiếu gia, cho nên mấy người khiêng kiệu kia mới trở về tìm... tìm hắn..."
Nguỵ Vô Tiện cười khẽ một chút, "Nếu thật là như thế, vậy tại sao Nhị thiếu gia không tới, Nhị thiếu gia của các ngươi hẳn là người có tính tình tàn bạo, lòng dạ nhỏ nhen, nếu có oán khí trở về báo thù, lẽ ra y phải trở về đầu tiên chứ".
Hắn nói rất có lý, a Bính cũng cảm thấy đúng ra là như thế, Lý Trường Sinh ngước mắt lên nhìn hắn, nói: "Ngươi tin tưởng ta?"
Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Chúng ta đến điều tra, nếu có thể tìm được thi thể Nhị thiếu gia, cũng có thể chứng minh được phải là ngươi hay không, cho nên ngươi biết chuyện gì, thì hãy kể cho chúng ta, được chứ?"
Lý Trường Sinh gật gật đầu, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi y: "Nghe nói khi ngươi còn nhỏ bị sói bắt đi, có thể kể lại kỹ càng chuyện đó hay không?"
Nhưng Lý Trường Sinh lắc lắc đầu, nói: "Không phải không muốn nói cho các ngươi, mà là ta không nhớ rõ".
Nguỵ Vô Tiện hơi nhướng mày, hỏi y: "Ngươi hẳn là có thể nhớ rõ về chuyện con sói kia chứ, sao lại không nhớ rõ".
Lý Trường Sinh nói: "Sau khi ta từ hang sói trở về không lâu, có một lần sơ ý rớt xuống hồ nước, suýt chút nữa chết đuối, bị bệnh rất lâu, sau đó tỉnh lại thì quên toàn bộ chuyện trước đó".
Thế này thì có chút phiền phức, một câu không nhớ rõ, thế là có rất nhiều chuyện không thể điều tra ra. Nguỵ Vô Tiện trầm mặc một hồi, suy nghĩ, ngược lại Lam Vong Cơ hỏi: "Có thể đến xem chỗ ở của biểu thiếu gia không".
"Có thể, có thể, phu nhân đã nói qua, hai vị tiên sư muốn đi đâu cũng được. Mời bên này". A Bính trả lời, chỉ đường cho y.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Trường Sinh, ngươi cũng đi đi, dù sao cũng là đến chỗ ở của ngươi".
Lý Trường Sinh đáp lời, cùng a Bính đi dẫn đường. Chỗ ở của Lý Trường Sinh cách chuồng ngựa không xa, đến đó vẫn nghe được mùi hôi, đó là một căn nhà bằng gỗ cũ nát, nếu không tận mặt nhìn thấy, thật khó tưởng tượng trong một toà nhà xa hoa rộng lớn như vậy lại có một gian nhà cũ nát như thế. Theo lời a Bính, chỗ này vốn là chỗ chứa cỏ cho ngựa, nhưng bây giờ đã xây nhà chứa cỏ mới, cho nên Lý Trường Sinh ở đây, cũng tiện chăm sóc cho ngựa.
Bên trong trái lại cũng coi là sửa sang sạch sẽ, nhưng cũng giống bề ngoài, đơn sơ không có đồ vật gì, nhìn ra được Lý Trường Sinh ở đây, bị đối xử còn không bằng người hầu, chỉ có thể nhìn thấy một chiếc giường với tấm chăn mỏng, không đến nỗi cho y nằm đất.
Thấy trên kệ gỗ có để rượu thuốc và thuốc trị thương, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi y: "Ngươi thường xuyên bị thương?"
Lý Trường Sinh sợ hãi, nói: "Ta, ta ngu ngốc, nên thường hay bị té ngã..."
Nguỵ Vô Tiện cũng không hỏi thêm, lại cùng Lam Vong Cơ liếc nhìn nhau, Lam Vong Cơ lắc lắc đầu với hắn, không cảm nhận được thứ gì, vì vậy đành phải đi ra.
A Bính hỏi bọn hắn: "Hai vị còn muốn đi đâu không?"
Nguỵ Vô Tiện suy nghĩ một hồi, nói: "Đi đến phòng của Nhị thiếu gia".
Nếu chỗ ở của Lý Trường Sinh không tra ra được dấu vết gì để lại, thì đi tìm ở chỗ Nhị thiếu gia đã chết kia xem. Tạm biệt Lý Trường Sinh, a Bính lại dẫn bọn hắn đi.
Trên đường Nguỵ Vô Tiện thuận miệng hỏi, "Bính thúc, bọn họ không phải là họ hàng bên ngoại hay sao, tại sao cũng họ Lý".
"Chỉ cần ở trong phủ này, tất cả người hầu đều phải đổi thành họ Lý, ta hiện giờ cũng họ Lý, nói chi là đứa nhỏ lớn lên tại đây". A Bính trả lời.
Người trong nhà này thật đúng là có nhiều quy củ, cũng có những gia đình có loại quy củ này, những gia đình đó, chắc chắn là một gia tộc độc tài. Nhưng dù sao cũng là chuyện nhà người ta, Nguỵ Vô Tiện cũng lười tìm hiểu, lại hỏi: "Bính thúc, Nhị thiếu gia này, là người như thế nào".
Vẻ mặt a Bính phức tạp, lắc đầu, nói: "Tuy nói rằng nói xấu chủ tử là không tốt lắm, nhưng Nhị thiếu gia thực sự là...."
"Bính thúc, vậy là ngươi sai rồi". Nguỵ Vô Tiện cười nói: "Có người hầu nào mà không nói xấu chủ tử, ngươi phải hoà đồng chứ, ha ha".
A Bính bị hắn chọc cười, tâm trạng cũng thả lỏng không ít, nói: "Nhị thiếu gia tên là Lý Đào Duyên, chúng ta đều lén gọi gã là Lý Đáng Ghét, người này thật sự là đáng ghét, rất bạo lực, hở chút là đánh chửi người hầu. Đặc biệt là đối với biểu thiếu gia, rất thích kiếm chuyện với hắn, vừa rồi hắn nói tự mình té, ta thấy là bị đánh thì có. Còn có mấy cô nương hầu hạ Nhị thiếu gia, là nha hoàn thông phòng của gã, đều bị khiêng ra". A Bính nhìn xung quanh thấy không có ai, mới đè thấp giọng nói: "Ta nghe nói, trước đây Nhị thiếu gia còn gây chuyện mất mạng người ở Lưu Hương Phường".
Cái tên vừa nghe là biết không phải nơi đứng đắn gì rồi, Nguỵ Vô Tiện lập tức hiểu ngay, Lam Vong Cơ không hiểu, còn hỏi: "Lưu Hương Phường là chỗ nào?"
A Bính nhìn bạch y tiên sư này, một vẻ chính nhân quân tử như thế, chắc là không biết thật, khiến cho gã cảm thấy mình giống như đang dạy hư cho tiểu bằng hữu, vì vậy không biết có nên nói ra hay không.
Nguỵ Vô Tiện cười dựa người qua, nói với Lam Vong Cơ: "Ta biết, lát nữa sẽ nói cho ngươi". Cũng coi như cứu a Bính một lần, trong lòng a Bính cảm kích, cảm thấy đại sư huynh này của a Phúc đúng là giỏi, hèn chi a Phúc sùng bái như thế.
Trong lúc nói chuyện thì đến chỗ ở của Lý Đào Duyên, đó là một viện tử rất lớn, trái ngược hoàn toàn với chỗ ở của Lý Trường Sinh, khiến Nguỵ Vô Tiện càng nhìn càng hụt hẫng. Trong lòng hắn tức giận, dưới chân không cẩn thận, vấp một chút, Lam Vong Cơ nhanh tay, đỡ hắn, rất tự nhiên ôm hắn vào lòng, nhẹ giọng nói: "Cẩn thận".
Nguỵ Vô Tiện cũng không hề có ý cự tuyệt, mỉm cười, "Không sao, vừa rồi ta hơi lơ đãng".
Đợi hắn đứng vững một hồi, Lam Vong Cơ mới thả tay, Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn nhìn y mỉm cười. A Bính nhìn hai người này, thấy quan hệ thật quá tốt, vầy đâu có giống hai anh em chứ, nhìn không khác gì hai vợ chồng. Trong lòng thật sự tò mò, nghĩ lần sau phải hỏi a Phúc mới được.
Bước vào viện tử, a Bính mở cửa phòng cho bọn hắn. Căn phòng rất rộng, ngăn thành sảnh ngoài và phòng trong, hai người dạo quanh sảnh ngoài, rồi đi vào phòng trong, nhìn thấy được quét tước rất sạch sẽ, đồ đạc sắp xếp thật ngăn nắp. Nguỵ Vô Tiện tới kệ sách nhìn nhìn, sau đó lật lật xem trên bàn, hắn tìm thấy vài tờ giấy, kêu một tiếng: "Lam Trạm, ngươi tới xem".
Lam Vong Cơ lập tức bước qua, đến bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, Nguỵ Vô Tiện cầm một tờ giấy đưa cho y xem, xem xong Lam Vong Cơ hơi nhíu mày lại.
Nguỵ Vô Tiện lại hỏi a Bính, "Bính thúc, Nhị thiếu gia của các ngươi, bình thường có nghe nói có kẻ thù gì không?"
A Bính đáp: "Điều này thì không nghe thấy".
"Vậy các ngươi có từng nhìn thấy thứ này không?" Nguỵ Vô Tiện đem chồng giấy lật ra, đưa a Bính xem, trên đó viết một đống chữ lớn lớn bé bé bằng máu: ĐI CHẾT ĐI.
A Bính nhát gan, nhìn thấy thứ này thì bị doạ đến trắng bệch, Nguỵ Vô Tiện lại cầm lấy một tờ xem, nói: "Xem ra có người rất hận thiếu gia Lý Đáng Ghét của các ngươi".
A Bính chỉ cảm thấy mấy thứ đó nghiêm trọng đến phát hoảng, vội nói: "Chuyện này ta thật sự không biết, bình thường Nhị thiếu gia cũng sẽ không nói với chúng ta những chuyện thế này, chỉ có Lý Quý là tâm phúc của hắn, chính là thư đồng của hắn, nhưng lần này cũng chết chung rồi".
Nhị thiếu gia này không nói, cũng có thể là không quan tâm. Làm gì có người nào nhận được giấy đe doạ, mà còn thản nhiên xếp chồng ngay ngắn, giữ lại bên người, chuyện này thoạt nhìn thì Lý Đào Duyên hoàn toàn không sợ, hoặc có lẽ, hắn biết là ai, tại sao viết, hơn nữa hắn cảm thấy mình có thể xử lý được.
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Bính thúc, có thể hỏi thăm xem có người nào biết chuyện này hay không? Những người trước kia làm việc ở đây thì sao?"
A Bính nói: "Hay là hai vị ở đây đợi, những người lúc đầu làm việc ở đây, sau khi Nhị thiếu gia qua đời, đều đã được phân chia tới các viện khác, ta sẽ đi hỏi thăm cho hai vị, hai vị cứ ở đây tiếp tục điều tra, sẵn tiện nghỉ ngơi một chút".
Lam Vong Cơ hành lễ với gã, nói: "Làm phiền Bính thúc".
A Bính thấy y tuy ít nói, nhưng cực kỳ lễ phép, rất ít người đối xử với người hầu lễ phép như vậy, cười thật vui vẻ, vội nói: "Không việc gì, không việc gì, hai vị nghỉ ngơi đi".
Đợi gã đi ra ngoài, Nguỵ Vô Tiện hỏi Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, có nhìn ra được chút gì không?"
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, "Cũng không có tà khí".
"Việc này cũng quá tà môn đi, có người chết, có người khả nghi, mà không có một người nào dính tà khí". Nguỵ Vô Tiện nghĩ không ra, đứng đó lẩm bẩm lầm bầm.
"Nguỵ Anh" Lam Vong Cơ gọi hắn một tiếng, ôm người vào trong lòng, "Ngươi nên nghỉ ngơi một chút".
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, hỏi y: "Sao vậy?"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng xoa thắt lưng hắn, nói: "Vừa rồi người bước đi hơi kỳ quái".
Đúng là vừa rồi hắn không cẩn thận vấp một chút, nhưng thật ra không liên quan đến chân và thắt lưng của hắn lắm, là do Lam Vong Cơ quá mức khẩn trương thôi. Tuy rằng chỗ bên dưới cũng không phải là không có cảm giác gì, vẫn là có hơi nóng rát, của Lam Vong Cơ quá lớn, cảm giác được hậu huyệt còn chưa khép lại hoàn toàn, giống như còn bị thứ gì đó làm căng ra, nhưng sáng nay Lam Vong Cơ cũng không làm quá mức, hắn cũng không phải chịu đựng gì nhiều, dù sao cũng còn trẻ, đi bộ một chút cũng không phải vấn đề gì lớn miễn đừng đi quá nhanh.
Nhưng hắn cố tình trừng mắt liếc Lam Vong Cơ một cái, nói: "Ừ, ta bước đi kỳ quái, phải trách ai đây, kêu ngươi nhẹ một chút, chậm một chút, ngươi đều không nghe".
"Vậy, ngươi ngồi một chút".
Lam Vong Cơ nói một cách ngắc ngứ, Nguỵ Vô Tiện giơ tay sờ lỗ tai y, quả nhiên lại nóng lên, trong lòng thầm vui vẻ, trên mặt vẫn cố tình giả vờ tức giận, nói: "Ta không muốn ngồi ghế, ghế cứng, mông ta đau". Dứt lời, cười một chút, nói: "Lam Trạm, hay là ta ngồi lên đùi của ngươi nha".
Còn chưa kịp thực hiện âm mưu này, thì ngoài cửa vang lên một giọng nói: "Các ngươi là ai?"
Hai người nhìn về phía phát ra giọng nói, một tiểu cô nương đứng ngay cửa, diện mạo rất xinh đẹp, nhưng lông mày nhướng lên, hơi hiện ra vẻ cao ngạo, thoạt nhìn tính tình không tốt lắm.
Cô nương kia lại hỏi: "Các ngươi rốt cuộc là người nào?"
Nguỵ Vô Tiện chui ra từ lòng ngực Lam Vong Cơ, cười nói: "Chúng ta ở Liên Hoa Ổ đến đây trừ tuý, đang điều tra trong căn phòng này một chút, xin hỏi cô nương là?"
Nguỵ Vô Tiện dù sao cũng diện mạo tuấn tú, cười lên còn đẹp nữa, nhìn vào rất quyến rũ, cô nương kia trong chớp mắt mềm dịu lại, nói: "Ta là Lý Trân Trân, đây là phòng của nhị ca ta."
Nói vậy vị này chính là Tam tiểu thư của Lý phủ, Lý Trân Trân còn nhỏ tuổi, ước chừng mười hai mười ba tuổi, nhưng khí thế mạnh mẽ, lại hỏi: "Vừa rồi hai người các ngươi đang làm gì?"
Vừa rồi Lam Vong Cơ đưa lưng về phía cửa phòng, tuy rằng bọn hắn ôm nhau, nhưng Lý Trân Trân hẳn là không nhìn thấy. Nguỵ Vô Tiện cầm xấp giấy trong tay, hỏi nàng: "Chúng ta đang xem thứ này, Tam tiểu thư có từng nhìn thấy thứ này không?"
Lý Trân Trân nhìn thấy mấy chữ viết bằng máu đó, sợ đến mức vội vàng lắc đầu, quả nhiên có mạnh mẽ đi nữa, cũng chỉ là một đứa trẻ, nhìn thứ đáng sợ này sao mà chịu nổi.
Nguỵ Vô Tiện lại hỏi nàng: "Hoặc nói khác hơn, nhị ca của ngươi, có kẻ thủ hay không?"
Lý Trân Trân lại nói: "Nhị ca có kẻ thù hay không thì ta không biết, nhưng hận nhị ca ta nhất, hẳn là Lý Trường Sinh".
Nghe thấy vậy Nguỵ Vô Tiện nhíu mày, Lý Trân Trân nói: "Nhị ca ta từ nhỏ đã thích ăn hiếp hắn, cả thư đồng a Quý cũng hùa nhau ăn hiếp hắn, hắn không hận ca ca ta mới kỳ lạ."
"Nếu từ nhỏ đã ăn hiếp hắn, vậy tại sao đến giờ hắn mới ra tay giết ca ca của ngươi?"
Lý Trân Trân tức giận trừng mắt nhìn bọn hắn, nói: "Hắn là con của sói, ai biết hắn nghĩ gì, nếu không phải nhà ta nuôi hắn, thì hắn đã chết bên ngoài từ lâu, một chút cũng không biết cảm ơn".
Nghe lời này của nàng, dường như cực kỳ bất mãn đối với Lý Trường Sinh, còn định hỏi thêm vài câu, thì lúc này a Bính quay về tới, nhìn thấy nàng cũng ở đó, ngăn lại nói: "Tam tiểu thư! Ngươi sao lại ở đây!" Lý Trân Trân quay đầu, a Bính lại nói: "Các tiên sư là nam tử, ngươi không thể một mình gặp gỡ như vậy".
Lý Trân Trân hừ một tiếng, nói: "Đại tỷ mỗi ngày đều ra mặt, cũng có thấy các người nói gì đâu". Sau đó lắc lư cái đầu, đặc biệt không vui, lại nói: "Không gặp thì không gặp". Nổi giận đùng đùng bỏ đi.
"Các tiên sư, thật ngại quà, Tam tiểu thư hơi được nuông chiều từ bé". Nói xong a Bính tới nói cho bọn hắn, chuyện chữ viết bằng máu kia, hỏi một vòng, đều không ai biết".
Nguỵ Vô Tiện đưa xấp giấy có chữ viết bằng máu cho Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cất đi, nói là mang về kiểm tra, sau đó cảm tạ a Bính, ra khỏi Lý phủ.
***
Chẳng có manh mối gì, việc này không dễ điều tra nha, Nguỵ Vô Tiện hỏi y: "Lam Trạm, ngươi thấy thế nào?"
Lam Vong Cơ nói: "Không biết cái nào thật cái nào giả".
Nguỵ Vô Tiện gật gật đầu, nói: "Đúng là không biết Lý Trường Sinh nói thật hay giả, nếu là giả, thì người này cũng quá là không đơn giản".
Rốt cuộc trước mắt bọn hắn không hề lộ ra sơ hở nào, khác với Tiền Vận giả điên, cử chỉ hành động trong sinh hoạt hàng ngày rất khó che giấu, thế nhưng bọn hắn đều không nhìn ra Lý Trường Sinh có vấn đề gì.
"Không một ai có thông tin, làm sao điều tra đây chứ". Nguỵ Vô Tiện bối rối nói.
Lam Vong Cơ nói: "Đi Lưu Hương Phường". Dừng một chút, lại hỏi hắn: "Là nơi nào?"
Thấy y hỏi rất nghiêm túc, Nguỵ Vô Tiện lại muốn chọc ghẹo y, nói: "Tên gọi như thế, Bính thúc lại ngược ngùng khi nhắc tới, tất nhiên là..." vừa nói vừa cố ý dán người qua, ở bên tai người nọ nhẹ nhàng cười nói: "Thanh lâu nha".
Hắn vốn dĩ muốn nhìn thấy bộ dạng không biết làm sao rất đáng yêu của Lam Vong Cơ khi nghe tới chỗ bất nhã kia, nhưng sau khi Lam Vong Cơ nghe xong, lông mày nhíu chặt, nói: "Ngươi từng đi?"
Sắc mặt Lam Vong Cơ lạnh cực kỳ, Nguỵ Vô Tiện sợ đến mức ngẩn người, rồi nói: "Ta chưa từng đi nha".
"Không đi sao ngươi lại biết". Vẻ mặt và giọng nói đó, Nguỵ Vô Tiện chưa bao giờ thấy lạnh lùng như vậy, Lam Vong Cơ chưa bao giờ đối xử với hắn như vậy, ngay cả khi cố tình phớt lờ hắn nhất, cũng chưa từng có loại cảm giác này, đôi mắt nhạt màu nhìn hắn chằm chằm, không hề che dấu, khiến hắn nhìn ra một chút tức giận.
Thầm nghĩ tiểu cũ kỷ thế này là, nổi giận ư?
Nghĩ nghĩ, Nguỵ Vô Tiện vội vàng giải thích: "Ngươi nghĩ lung tung cái gì vậy, ta thật sự chưa từng đi. Ta, lúc ta và ngươi ở trong Tàng Thư Các, là, là còn non..." Nguỵ Vô Tiện hiếm khi ấp úng, khúc sau không thể nói được nữa, đành nói: "Tóm lại ngươi đừng nghĩ lung tung".
Nói xong một người thì đỏ bừng mặt, một người thì đỏ bừng tai, ở trên đường, cũng chỉ có thể bốn mắt nhìn nhau, nghe tiếng tim đập, không nói nên lời.
Vẫn là Nguỵ Vô Tiện không thể im lặng được nữa, ánh mắt của Lam Vong Cơ khiến người ta không thể bình tĩnh nổi, tiếp tục thế này hắn sợ là mặt của mình sẽ cháy luôn mất, hắn bình tĩnh một hồi, đi đến ven đường, hỏi một đại thúc đang bán hàng: "Đại thúc, ngươi có biết đường đi đến Lưu Hương Phường không?"
Đại thúc đó thầm nghĩ, hèn chi. Vừa rồi ông nhìn hai người bọn hắn, là hai thiếu niên cực kỳ tuấn tú, ở trên đường không biết tranh cãi chuyện gì, mà người mặc áo đen này đỏ bừng mặt, hoá ra là muốn đi thanh lâu ha, còn trẻ mà, cũng khó trách thẹn thùng như thế. Bộ dáng đó, vẻ mặt đó, không biết còn nghĩ bọn hắn đang nói tới ai đó chứ.
Thế là nhiệt tình chỉ đường cho bọn hắn.
Lưu Hương Phường cũng không khó tìm, là toà nhà lớn nhất trên con đường trăng hoa, đèn lồng treo dọc các tầng lầu, chẳng qua trời còn sáng nên chưa đốt đèn, buổi tối nhất định là đèn đuốc sáng trưng. Đứng ở cửa là khá nhiều các phụ nữ ăn mặc xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào kêu vang, mời chào khách nhân.
Khoảng cách còn xa, lông mày Lam Vong Cơ đã nhíu lại, Nguỵ Vô Tiện thấy y như vậy, hỏi: "Cô Tô Lam thị không cho vào những chỗ thế này, làm sao đây?"
Lam Vong Cơ trả lời hắn: "Chỉ tra án thì có thể"
"Đương nhiên là chỉ tra án" dứt lời trong lòng thầm nói: Còn ta ở đây nữa chi, ta mới không để cho ngươi làm gì á.
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi cũng chỉ có thể tra án".
Người nay xem ra là khá để ý, Nguỵ Vô Tiện lại cười, nói: "Chúng ta đi vào thuê một gian phòng, hỏi thăm mấy câu, sau đó ngươi mát xa cho ta có được không?"
Lam Vong Cơ nhanh chóng nhéo một cái ở bên hông Nguỵ Vô Tiện, khiến Nguỵ Vô Tiện phải nhảy vội tránh đi, bằng không sờ thêm vài cái chắc chắn là hắn sẽ nhịn không được mà kêu lên, thầm nghĩ tiểu cũ kỷ này càng lúc càng giỏi, đây còn là trên đường đó nha.
Sau đó thấy đôi mắt nhạt màu của Lam Vong Cơ nhìn nhìn, làm như ra quyết định, nói: "Được".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]