Chương trước
Chương sau
A Bính còn chưa tới chỗ chuồng ngựa, chỉ có Lý Trường Sinh đang cho ngựa ăn, thấy y thân hình gầy yếu, ôm một đống cỏ đi lảo đảo, Nguỵ Vô Tiện thật sự chịu không nổi, bước qua giúp y, mang tới chuồng ngựa.

"Cảm, cảm ơn" Lý Trường Sinh nhìn thấy là hai vị tiên sư đã gặp hôm qua, lại hơi lo lắng nói cảm ơn, rồi hỏi: "Hai vị, còn có chuyện gì?"

Nguỵ Vô Tiện thấy chỉ có y ở đây, trực tiếp hỏi y: "Trường Sinh, có phải Lý Đào Duyên bắt nạt ngươi không?"

"Không, không có, là ta tự mình té" Lý Trường Sinh khi nói chuyện cũng không dám nhìn hắn.

Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên chụp cổ tay của y, kéo tay áo lên, trên cánh tay có rất nhiều vết sẹo và dấu bầm, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Tự mình té ngã có thể thành ra như vậy?"

Lý Trường Sinh lập tức rút tay lại, dùng tay áo che kín lại, không nói lời nào. Nguỵ Vô Tiện lại hỏi y: "Bọn họ đều đối với ngươi không tốt, tại sao ngươi vẫn muốn giấu giếm cho bọn họ?"

"Cậu họ và mợ có ơn đối với ta". Lý Trường Sinh trả lời hắn.

Nhưng a Bính rõ ràng đã kể rằng lúc trước Lý phu nhân kêu y làm việc, lão gia cũng đồng ý, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Bọn họ cho ngươi ở, nhưng không đối xử tốt với ngươi, bắt ngươi làm việc cho bọn họ, làm thế nào mà coi là có ơn được?"

Lý Trường Sinh lắc lắc đầu, nói: "Các ngươi không biết, khi còn nhỏ ta rớt xuống hồ nước, y sư đều nói chữa không được, cậu lúc đó cũng định từ bỏ, là mợ luôn cầu xin cậu, tìm thầy thuốc chữa bệnh cho ta, ta mới có thể nhặt lại được cái mạng này". Ngừng một lúc, y tiếp tục nói: "Mạng này của ta là do bọn họ nhặt về, báo đáp cho Lý gia, cũng là việc phải làm."

Nguỵ Vô Tiện hỏi hắn: "Vậy ngươi không hận Lý Đào Duyên?"

Câu hỏi này, khiến trên mặt Lý Trường Sinh lộ ra không phải là vẻ căm hận, mà là vẻ đau khổ, bình tĩnh lại một hồi, mới nói: "Hận thì sao, người cũng đã chết rồi".

Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện hiện lên một tia sắc bén: "Ngươi giết?"

Lý Trường Sinh lắc lắc đầu: "Không phải ta giết. Ta không biết tại sao mọi người đều lan truyền như thế, ta cũng không có năng lực có thể sai khiến chó sói gì đó, ta chỉ là thích ở cùng với động vật, bọn chúng rất thân thiện, rất dịu dàng".

Cùng Lam Vong Cơ liếc nhìn nhau một cái, làm như hỏi y xem thế nào, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc lắc đầu. Lúc này a Bính mới dẫn Lý Thanh Viên đi tới, gọi bọn hắn: "Hai vị tiên sư, biểu thiếu gia, Đại tiểu thư kêu ta lấy thuốc cho ngươi".

Dứt lời cùng nhau đi tới, a Bính đưa đồ cho Lý Trường Sinh, Lý Thanh Viên và hai người Vong Tiện hành lễ với nhau.

Nguỵ Vô Tiện thấy mấy thứ thuốc đó, hỏi nàng: "Đại tiểu thư, thuốc của Trường Sinh đều do ngươi đưa?"

Lý Thanh Viên nói: "Người này, bị thương cũng không đi lấy thuốc, chỉ chịu đựng, ta đành phải mang tới cho hắn".

"Thanh Viên, cảm ơn, nhưng lần trước vẫn còn, chưa dùng hết". Lý Trường Sinh nói cảm ơn nàng.

Thấy bọn họ kêu tên lẫn nhau, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Quan hệ của hai vị rất tốt nhỉ?"

Lý Trường Sinh nói: "Chúng ta cùng nhau lớn lên, Thanh Viên là người rất tốt".



Lý Thanh Viên mỉm cười: "Có lẽ do tuổi xấp xỉ nhau, khi còn nhỏ tính tình của ta ngang bướng, trèo tường, khoét vách cũng phải tìm Trường Sinh chơi chung".

Nói đến chuyện còn nhỏ, vẻ mặt Lý Trường Sinh và Lý Thành Viên cùng nhẹ nhàng đi hẳn, nhìn ra được quan hệ giữa hai người này thật sự không tệ, Lý Thanh Viên lại nói: "Hai vị không phải muốn hỏi ta vài vấn đề sao? Hay là chúng ta ra tiền sảnh?"

Sau đó tạm biệt Lý Trường Sinh, đi ra tiền sảnh. Nguỵ Vô Tiện không nhịn được, hỏi nàng: "Nếu quan hệ giữa Đại tiểu thư và Trường Sinh tốt như vậy, tại sao vẫn để y ở nơi đó?"

Lý Thanh Viên quả nhiên không phải người tầm thường, đối mặt với Nguỵ Vô Tiện mà khí thế không hề giảm, sắc mặt cũng hơi lạnh lùng, hỏi hắn: "Tiên sư đây là có ý gì?"

Nguỵ Vô Tiện không thể nén giận được nữa, nói: "Nếu đã mang y về, tại sao không đối xử tốt với y?"

Cảm thấy hắn không thích hợp, Lam Vong Cơ nghiêng người qua, vỗ vỗ tay hắn, Nguỵ Vô Tiện dứt khoát nắm chặt lấy bàn tay đó, cố gắng khống chế cảm xúc.

Thế nhưng Lý Thanh Viên lại không bực bội đối với khẩu khí trách cứ này của hắn, nói: "Ta cũng muốn hỏi". Nàng nhìn nhìn Nguỵ Vô Tiện, nói: "Như các ngươi nhìn thấy, nhà ta hoàn toàn không thiếu tiền, không quan tâm có thêm một người ăn cơm, nhưng cha mẹ ta không những đối xử với y không tốt, mà còn bắt nạt rất nhiều, các ngươi cho rằng ta có thể hiểu? Lý Trường Sinh hiện giờ khăng khăng đòi làm việc, khăng khăng muốn ở chỗ đó, ta có thể trói y lại ném vào phòng lớn được không?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Vậy đệ đệ của ngươi thì sao? Ngươi không nghi ngờ Lý Trường Sinh?"

"Quan phủ nói hắn chết vì tai nạn", Lý Thanh Viên nói.

Nguỵ Vô Tiện lại hỏi: "Vì tai nạn tại sao lại trở thành hung thi quay về?"

Lý Thanh Viên trả lời hắn: "Trở về là những người khiêng kiệu".

Nguỵ Vô Tiện nheo mắt lại, nói: "Ngươi không muốn tìm thi thể của hắn?"

Lý Thanh Viên cười, nói: "Người cũng đã chết, những cái đó quan trọng hay sao. Hai vị tìm ra thì tốt, không tìm ra cũng không cần miễn cưỡng, chúng ta sẽ thanh toán tiền đủ".

Ý này của nàng là tìm ra hay không tìm ra đều không sao cả, vậy nên không moi được tin tức gì từ Lý Thanh Viên. Nguỵ Vô Tiện cuối cùng hỏi thêm câu: "Đệ đệ của ngươi bị người ta viết huyết thư đe doạ, hắn có tìm ngươi kể chuyện này hay không?"

Lý Thanh Viên lắc đầu, nói: "Hắn chỉ biết tìm ta để đòi tiền".

Cảm thấy nói chuyện với Lý Thanh Viên cũng không có kết quả gì, hai người cảm tạ, ra khỏi phủ.

Nguỵ Vô Tiện thật sự tức giận, đá chân vào bức tường của Lý gia, mắng một câu: "Nhà này không phải là người mà, Lý Trường Sinh bị bắt nạt nhiều năm, bị áp bức đến nỗi không dám sống tốt hơn một chút. Nếu như vậy, thì đừng mang người ta về, trời cao biển rộng, Lý Trường Sinh ở bên ngoài có khi còn sống tốt hơn".

Lam Vong Cơ không nói một câu gì, kéo hắn qua, ôm vào lòng, may mà khu vực rộng lớn này đều thuộc đất của Lý gia, cũng không có người nào, ngược lại khiến Nguỵ Vô Tiện có thể tĩnh tâm ở trong vòng tay y một hồi, sau đó nhúc nhích, chợt nhớ ra, nhưng Lam Vong Cơ không buông tay, hắn cười một chút, nói: "Ta ổn rồi, buông ra đi, nếu không sẽ bị người ta nhìn thấy".

Lam Vong Cơ vẫn không thả tay, ôm thật chặt, Nguỵ Vô Tiện ngước mắt lên nhìn mặt y, Lam Vong Cơ hiếm khi nhíu mày, Nguỵ Vô Tiện cười đưa tay xoa nhẹ giữa hai hàng lông mày cho y, hỏi: "Sao vậy?"

"Ngươi cũng..." cũng cái gì, Lam Vong Cơ không hỏi tiếp, có lẽ y không biết có nên vén tấm màn này của Nguỵ Vô Tiện hay không.



Nguỵ Vô Tiện cũng là do Giang gia nhặt về, cũng thường có nhiều người nhiều chuyện chế nhạo hắn là con trai của gia phó, nói cho cùng, ở trong mắt người ngoài, so với với công tử thế gia chân chính như bọn họ, vẫn có một chút khác biệt.

Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, đoán được suy nghĩ của y, cười nói: "Lam Trạm, ngươi đừng nghĩ nhiều, Giang thúc thúc và sư tỷ đối xử với ta rất tốt, ta còn xưng huynh gọi đệ với Giang Trừng, Giang Trừng có cái gì ta cũng có y như vậy, người khác có thể so được sao, ta tất nhiên là khác rồi". Nói xong, cũng không quan tâm còn đang trên đường, hôn người nọ một cái, rồi nói: "Ta chỉ là không quen nhìn bọn người kia bắt nạt người khác, ngươi biết ta không thể chịu nổi nhất là gặp thể loại ỷ thế hiếp người này".

Lam Vong Cơ mới nhẹ nhõm, gật gật đầu.

Nguỵ Vô Tiện nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn kia của y, không nhịn được, lại hôn một cái, nói: "Hơn nữa bây giờ không phải ta còn có ngươi hay sao, ngươi nên đối xử với ta tốt một chút".

Lam Vong Cơ lại ôm thật chặt, trầm giọng, nói: "Được".

***

Sau đó hai người nhanh chóng trở về Liên Hoa Ổ, trốn trong phòng ôm nhau một lúc, hôn một lúc, Nguỵ Vô Tiện lôi kéo Lam Vong Cơ ngủ bù một giấc.

Đến sau khi ăn cơm tối, Nguỵ Vô Tiện cười thật vui vẻ chạy tới hỏi Giang Trừng: "Giang Trừng, chuẩn bị thế nào rồi?"

Giang Trừng thấy hắn như vậy, gần như bị hắn làm cho tức chết, hùng hùng hổ hổ vài câu, nhưng vẫn dẫn bọn hắn đi vào trong tiểu viện, mấy sư đệ đã ở đó chờ bọn hắn, bọn họ giở một xấp vải lên, cho Nguỵ Vô Tiện xem thứ bên dưới.

Chia một ít thịt sống vào mấy cái sọt, Giang Trừng nói: "Đã chuẩn bị xong, để tăng thêm mùi tanh, ta còn mua một thùng máu heo, nhân dịp còn chưa đông lại, đi nhanh đi".

Nguỵ Vô Tiện đụng hắn một cái, khen: "Quả nhiên là một thằng nhỏ lanh lợi, ta biết giao cho người là không sai mà".

Giang Trừng trợn mắt, "Ta thèm vào, ngày hôm qua uống của người có mấy vò rượu, hôm nay mua mấy thứ này đủ cho ta uống bảy ngày, ta mặc kệ, tiền này ngươi phải trả cho ta".

"Keo kiệt". Nguỵ Vô Tiện nói một câu, bị Giang Trừng trừng mắt nhìn lại, thì bĩu môi: "Biết rồi". Sau đó quay đầu kêu: "Lam Trạm, ngươi lại đây"

Lam Vong Cơ vốn đứng không xa, đi lại, Nguỵ Vô Tiện liền nắm lấy cổ áo y, đưa tay vào bên trong ngực áo y mò tới mò lui, Lam Vong Cơ cũng không phản đối, để mặc cho hắn mò mẫm.

Hành động của hai người thật là thân mật, mấy sư đệ kia đều nhìn không nổi che mặt kêu to: "Đại sư huynh, ngươi làm gì thế! Hành động kiểu này không nên làm ở bên ngoài á!"

Nguỵ Vô Tiện cũng không để ý đến bọn họ, móc ra túi tiền, sau đó cầm ít bạc ném cho Giang Trừng: "Chắc đủ rồi ha".

Đủ thì đủ rồi, nhưng Giang Trừng đột nhiên nghĩ không muốn nữa, chỉ cảm thấy bạc nóng phỏng tay.

Các sư đệ khác nhẹ nhàng thở phào, hoá ra chỉ là lấy bạc mà thôi...

Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ tay, nói: "Được được, đều hoàn hồn rồi, lấy đồ rồi xuất phát thôi". Sau đó chống nạnh, khoé miệng cong lên cười: "Đi! Nguỵ đại sư huynh ta dẫn các ngươi đi bắt sói chơi nào!". Tiếp đó không quên nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, đi thôi".

Khi nói chuyện trong ánh mắt đều là vẻ rạng rỡ, chiếu thẳng vào lòng người, trái tim của Lam Vong Cơ đều rung động, gật gật đầu: "Được".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.