Tiếp tục đi tới, vào rất sâu trong rừng, càng lúc càng lạnh, mấy sư đệ dần dần cũng không dám náo loạn nữa, co rút thân thể đi theo bọn hắn.
"Đợi đã!" Nguỵ Vô Tiện đột nhiên lên tiếng gọi bọn họ lại, mọi người tạm ngừng chân, thấy hắn đi đến một chỗ, đốt một tấm minh hỏa phù, mới thấy rõ trên thân cây đó và trên mặt đất đều là một đống dấu vết cắn xé, mà những đốm loang lỗ sậm màu đó, Nguỵ Vô Tiện tiến đến gần xem, nói: "Là vết máu".
Ở chỗ này, cũng không biết là máu của thứ gì, đoàn người đề cao cảnh giác, sát lại gần nhau, Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đi xung phong, Giang Trừng bọc hậu, theo vết máu tiến về phía trước.
Làm như đã từng xảy ra một trận chiến, trên mặt đất đầy dấu vết và vệt máu kéo dài một đoạn, đến một sơn động, bọn họ ở trước cửa động, tối đen một mảng, cảm giác từng trận gió lạnh từ bên trong thổi ra, có vẻ đặc biệt âm u đáng sợ.
Mấy sư đệ run bần bật, nói: "Thật, thật sự phải đi vào hay sao?"
Nguỵ Vô Tiện trực tiếp xoay người gõ đầu ngũ sư đệ đang run dữ dội nhất, nói: "Sợ cái gì, không phải có ta và Giang Trừng ở đây hay sao, còn có Lam Trạm nữa, thân thủ của y tốt mà, cứ đi theo là được rồi".
Sau đó đốt một tấm minh hoả phù, đoàn người đi vào trong động. Trong động bốc lên một mùi hôi tanh, ngửi thấy muốn buồn nôn, dựa vào chút ánh sáng từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981283/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.