"Lam Trạm?" Nguỵ Vô Tiện lại gọi y một tiếng.
Tim Lam Vong Cơ đập càng lúc càng nhanh, sau đó là tới cảm giác choáng váng, thân thể y lảo đảo, Nguỵ Vô Tiện nhanh tay lẹ mắt, lập tức chạy tới đỡ y. Nhưng Lam Vong Cơ chỉ cảm giác trái tim của y cứ đập điên cuồng không thể nào khống chế, tim đập dữ dội, đến nỗi cảm giác khó chịu ập thẳng lên não, dường như chấn động đến mức khiến y sắp ngất xỉu.
Nguỵ Vô Tiện thấy rõ Lam Vong Cơ không ổn, sốt ruột gọi y: "Lam Trạm!"
Nhưng Lam Vong Cơ ngay cả trả lời cũng rất khó khăn, há miệng ra, nhưng không phát ra được âm thanh nào.
Tiểu tức phụ của nhà người khác, đều là nhu nhược yếu đuối nũng nịu mềm mại, còn tiểu tức phụ này của Lam Vong Cơ, vác y lên chạy như bay, rất nhanh chóng, bọn hắn biến mất khỏi tầm mắt của mọi người....
Trở về nơi ở của Lam thị, các môn sinh Lam thị khác nhìn thấy bọn hắn, lập tức xúm vào giúp đỡ, Nguỵ Vô Tiện hét lên: "Nhanh đi mời Trạch Vu Quân lại đây! Nhanh!"
Đặt Lam Vong Cơ nằm trên giường, Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh giường luôn nắm lấy tay y, mặt tràn ngập lo lắng. Lam Vong Cơ đã đỡ một chút, muốn lên tiếng an ủi hắn, cái miệng vụng về đó, rặn mãi ra được một câu, "Nguỵ Anh, sức lực thiệt mạnh".
Nguỵ Vô Tiện không nhịn được, phụt cười một tiếng, "Lam nhị công tử bình thường đánh giá thấp ta thôi, lần sau ta cõng ngươi chạy càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981239/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.