Mỗi lần bị Lam Vong Cơ hôn đến mức nhanh chóng thở không nổi, Nguỵ Vô Tiện đều cảm thấy tiểu cũ kỷ này thật sự là lợi hại. Đã lâu như vậy, hắn vẫn không cách nào thắng dù chỉ một chút.
Mãi mới được buông ra, Nguỵ Vô Tiện vội vàng hít lấy hít để, Lam Vong Cơ đẩy hắn vào tường, lại dán người qua, gần như thô bạo hôn lấy hắn. Những sợ hãi lo lắng đó, đều cần một chỗ để phát tiết, Lam Vong Cơ gặm cắn đôi môi của hắn, chiếm đoạt khoang miệng hắn, cảm nhận hơi ấm của hắn, mới có thể dần dần thả lỏng được tâm trạng.
Hai người đều thở hồng hộc, bụng dưới dán sát vào nhau, hai chân chen vào nhau, đùi Lam Vong Cơ ma sát vào bộ vị đã phồng lên của hắn, vài lần ấn mạnh vào, trực tiếp khơi lên ngọn lửa và dục vọng từ sâu trong lòng của hắn.
Nguỵ Vô Tiện túm lấy vạt áo của y, liên tục run rẩy trong vòng tay y, bị hôn đến mềm nhũn, nếu bình thường hôn kịch liệt như vậy, Nguỵ Vô Tiện đã sớm sờ soạng lôi kéo lung tung một phen trên thân thể người nọ rồi, nhưng hôm nay hai người đều rất ăn ý, không đụng chạm gì nhiều đến quần áo của nhau.
Dù sao Lam Vong Cơ trong màu sắc này, quá hiếm khi được gặp, đẹp đến nỗi Nguỵ Vô Tiện không nỡ xuống tay, chỉ muốn ngắm lâu hơn một chút. Lúc hai đôi môi tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc thật dài, thẳng đến khi sợi dây lấp lánh đó đứt ra rơi xuống khoé môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981235/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.