Chương trước
Chương sau
Ban đêm, trăng thượng huyền. Vong Tiện hai người đến bên ngoài bức tường Dương phủ, nhẹ nhàng nhảy một cái, là qua phía bên kia.

Nguỵ Vô Tiện cười khúc khích bên tai người nọ, "Lam nhị công tử bị ta làm hư rồi, còn đi nhảy tường nữa chứ". Giọng nói đó cũng không dám nói lớn, nhẹ nhàng, thổi vào tai người nọ.

Lam Vong Cơ lấy tay che miệng hắn lại, "Suỵt" một tiếng với hắn.

Cả hai lập tức im lặng trở lại, nhưng toà nhà vắng lặng yên ắng, cả một biệt phủ tối đen hoàn toàn, không hề có điểm nào giống như có người ở, bọn hắn bước vào trong, đến tiểu viện sáng nay đã tới, Nguỵ Vô Tiện đi tới sờ vào miệng giếng, nói: "Ướt". Ngừng một chút, hắn lại nói: "Chúng ta đến sương phòng bên kia xem thử".

Hai người bước nhẹ chân, đi đến sương phòng, nhưng mọi thứ vẫn yên ắng như thế, Nguỵ Vô Tiện đi một vòng trong căn phòng đó, lại bắt đầu lẩm bẩm: "Đây cũng không có, vậy ở đâu chứ".

Dương phủ được xây dựng khá nguy nga, chiếm diện tích rất lớn, chỉ riêng sương phòng cũng đủ để bọn hắn kiểm tra một buổi, vậy người hầu chắc chắn không ít, Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Lam Trạm, ngươi cảm thấy trong phủ này nhiều người chết như vậy, thật sự không có một người nào có oán khí sao?"

Sở dĩ hắn hỏi như thế, là vì bọn hắn ở trong toà nhà ma ám này, hoàn toàn không cảm thấy tà khí, vì không có tà khí, vậy tại sao bên ngoài lại đồn có nháo quỷ, thế này rất là kỳ quái.

Lam Vong Cơ cũng nói: "Quá mức sạch sẽ".

Trong lúc nói thì sắp bước ra khỏi tiểu viện này, đi đến nơi tiếp theo, thì thấy dưới ánh trăng, trong bóng tối của bức tường, một con sói đang trừng cặp mắt đỏ ngầu nhìn bọn hắn, phát ra tiếng gầm gừ khe khẽ.

Khi bọn hắn đi vào tiểu viện thì không có, giống như đột nhiên xuất hiện vậy, cả hai nắm chặt bội kiếm, nhưng con sói không nhào tới, thay vào đó nhìn bọn hắn rồi quay người bỏ chạy. Hai người lập tức đuổi theo, nhưng tốc độ của con sói cực nhanh, nhanh đến mức không thể hiểu nổi, lấy tốc độ chạy của Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện đuổi theo cả một đoạn đường thế mà cũng không đuổi kịp, nhìn thấy nó sắp băng qua một hành lang dài, quẹo qua một nơi khác, Nguỵ Vô Tiện sợ nó chạy thoát, nên triệu Tuỵ Tiện ra, một vệt sáng màu đỏ loé lên, rơi xuống cuối hành lang.

Muốn ngăn con sói lại, nhưng chợt nghe vài tiếng hét hoảng sợ, "Á ô ô!!!!"

Hai người chạy tới, thấy mấy người phụ trách dọn dẹp chỗ này lúc ban ngày, vì bị luồng kiếm quang của Nguỵ Vô Tiện doạ sợ, đang ôm nhau run rẩy.

Nguỵ Vô Tiện thu kiếm lại, nhìn nhìn bọn họ, cũng ngạc nhiên, nói: "Các ngươi quả nhiên ở đây ha".

Bọn họ đều sắp khóc tới nơi, "Hai vị tiên sư, xin tha mạng!"

Vốn cũng không muốn đối phó với bọn họ, là bọn họ hiểu lầm, Nguỵ Vô Tiện cố tình không nói, để cho bọn họ sợ hãi sẽ có thể tiết lộ ra được chuyện gì đó. Lam Vong Cơ mở miệng hỏi bọn họ: "Có thấy một con sói không?"

Mấy người đó nhìn nhau, cùng lắc đầu.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Các ngươi đừng nói dối, kiếm của ta không có mắt đâu đấy".

Bọn họ vội nói: "Làm sao chúng ta dám! Mới vừa rồi nghe âm thanh, mấy người chúng ta chạy lại xem thử, đúng lúc chạy đến khúc này, đột nhiên thanh kiếm của ngài rơi xuống, thật ra chúng ta không thấy gì hết á".



Cùng Lam Vong Cơ nhìn nhau, việc này thật là kỳ lạ, Nguỵ Vô Tiện lại hỏi bọn họ: "Ủa? Tại sao các ngươi lại thiếu một người? Người mặt sẹo đâu?"

"Mặt sẹo?" mấy người đó nhìn nhau, nói: "Ồ, lão ngũ hả, không có ở đây".

Bọn họ xưng hô với nhau theo thời gian đến đây làm việc, cho nên người mặt sẹo là lão ngũ, bọn họ lại nói: "Lão ngũ nhát gan, mỗi lần có chuyện gì gió thổi cỏ lay đều trốn ở phía sau". Bọn họ chỉ tay, quả nhiên nhìn thấy người mặt sẹo đang trốn ở sau lan can dãy hành lang, ôm chặt chỗ đó run rẩy.

Nguỵ Vô Tiện nói với bọn họ: "Bây giờ tất cả đều ở đây, nói xem, mấy người các ngươi có chuyện gì?"

Bọn họ dẫn hai người Vong Tiện đi vào trong sảnh, đốt đèn, mang trà lên, muốn bao nhiêu khách khí thì có bấy nhiêu khách khí, người lớn nhất trong bọn họ là người mặt rỗ, nói với bọn hắn: "Hai vị, đúng như các vị thấy, chúng ta lén lút sống ở đây. Một toà nhà lớn như vậy, mà không ở thì không phải sẽ rất lãng phí sao, mấy người chúng ta mỗi tháng cũng nhận chẳng được bao nhiêu tiền, ở lại cũng không làm hao tốn thêm cái gì".

Nguỵ Vô Tiện nóiL "Đây là toà nhà ma ám, các ngươi không sợ?"

Mặt rỗ lại nói: "Lúc đầu thì sợ, trước đây ta nghèo quá, thật sự bị ép đến đường cùng, chỉ có thể thử xem, kết quả là, ta sống ở đây mấy năm, một cái bóng quỷ cũng không thấy, nơi này chẳng bị ma ám gì hết."

Nguỵ Vô Tiện trầm ngâm một lát, nói: "Cho nên tiếng động nháo quỷ mà bên ngoài đồn đãi là?"

Mấy người đó nhìn nhau, gãi gãi đầu, nói: "Đại khái là chút tiếng động nhỏ do chúng ta trong lúc sinh sống ở đây vô tình gây ra".

Mấy người bọn họ cũng không dám đốt đèn, lén lén lút lút sống ở đây, không tránh khỏi có một chút tiếng động, người mặt sẹo tò mò, hỏi bọn hắn: "Hai vị làm thế nào biết chúng ta ở chỗ này thế?"

Nguỵ Vô Tiện nói: "Rất đơn giản, ban ngày nhìn thấy lớp đá ở miệng giếng sạch bóng, chắc chắn có người sử dụng quanh năm, một toà nhà bỏ hoang không ai ở, làm sao cái giếng được sử dụng thường xuyên như vậy."

Mấy người đó vội vàng khen ngợi: "Các vị tiên sư thật là thông minh". Lại nói: "Các vị tiên sư uống trà đi, uống trà đi". Sau đó thử hỏi dò: "Các vị tiên sư, chúng ta cũng là nghèo quá không còn cách nào, có thể đừng nói ra chuyện chúng ta ở lại đây không, cầu xin các vị".

Thực ra bọn họ có ở đây hay không, chẳng liên quan gì đến Nguỵ Vô Tiện, hắn nhấp một ngụm trà, xem như là một tín hiệu tốt, lại nói: "Nếu các ngươi có thể cung cấp cho chúng ta những thông tin về gia đình này mà bên ngoài không biết, thì xem như tối nay chúng ta không tới đây".

Nhưng bọn họ ban ngày cũng đã nói qua, đều là mới đến sau này, có thể có thông tin gì, cũng đã tiết lộ ra rồi, không ngờ người mặt sẹo mở miệng: "Hai vị, ta có một tin không biết có được tính không". Những người còn lại đều ngóng qua, đợi gã nói tiếp: "Trước đây ta vốn làm việc cho nữ chủ nhân hiện tại, sau đó tướng mạo bị phá huỷ nên mới bị sai qua đây, trước đó ta có nghe thấy một ít, nói là khi toà nhà này bị tấn công, thiếu gia của nhà này, toàn thân đầy máu, nhưng lại không có một vết thương nào, lúc đầu định mời y sư tới khám, nhưng phát hiện không có vết thương hở nào cả. Chuyện này, có tính không?"

Những người hầu cổ quái đó, nghe được chuyện này đều hơi ớn lạnh sống lưng, đứng đó bàn tán, "Không phải vậy chứ, thiếu gia này là người sao?"

"Người bình thường dưới tình huống đó có thể không bị thương à? Không phải là đồng bọn với sói chứ".

"Nè, không phải thiếu gia đó cũng đã từng bị sói bắt đi hay sao!"

Người mặt sẹo nói: "Thực sự ta chỉ biết nhiêu đó, các ca ca đều từ chỗ khác tới, chắc là không biết gì đâu, xin các vị tiên sư giơ cao đánh khẽ."

Nguỵ Vô Tiện nhìn thiếu niên mặt sẹo này, thế mà lại là người lễ phép, quả nhiên từng làm việc ở các gia tộc lớn có khác. Nguỵ Vô Tiện lại cười với bọn họ, "Đừng lo lắng, cứ coi như chúng ta chưa tới đây".



Mấy người nọ mới nhẹ nhõm, lại mời hai người uống trà, dâng lên chút điểm tâm, cung cung kính kính, hai người suy nghĩ một chút. Đại khái ở đây không điều tra ra được thứ gì rồi, cả hai đứng dậy rời đi, mấy người nọ nhiệt tình tiễn ra ngoài, vẫn còn đang tâng bốc nịnh nọt, bỗng nhiên người mặt sẹo nhất gan nhất la lên thất thanh: "Á! Ở kia..."

Mọi người nhìn theo hướng hắn chỉ, dưới ánh trăng sáng tỏ, một con sói, đứng trên mái nhà, mở to đôi mắt đỏ ngầu như máu nhìn chằm chằm bọn họ. Mấy người nọ sợ hãi hét toáng lên, con sói nghe thấy, quay người bỏ chạy, Vong Tiện hai người dặn dò: "Các ngươi, trở về phòng trốn kỹ!" Sau đó nhảy vài bước lên nóc nhà, đuổi theo.

***

Quả nhiên tốc độ con sói rất nhanh, đuổi theo rất xa, từ mái nhà, ra tới đường cái, rồi ra khỏi thành, một đường băng qua núi rừng, đột nhiên chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

"Cái gì?! Nhanh như thế! Chạy đâu rồi?!" Nguỵ Vô Tiện đuổi theo suốt đoạn đường, thế mà vẫn mất dấu, vừa tức giận vừa cảm thấy không thể tin được.

Lam Vong Cơ lên tiếng an ủi: "Đừng gấp, lại tìm".

Lam Vong Cơ luôn luôn có thể khiến Nguỵ Vô Tiện bình tĩnh lại một cách dễ dàng, đây cũng là một loại tài năng. Nguỵ Vô Tiện nghe được giọng nói của y liền hết tức giận, đi tới móc cánh tay y, nói: "Ban đêm đường núi khó đi, Lam nhị công tử dẫn ta đi tìm nha".

Thị lực của Nguỵ Vô Tiện, nhìn đường rất tốt, làm gì có chuyện ban đêm đường núi khó đi, Lam Vong Cơ cũng biết hắn bị mất dấu tâm trạng không vui, muốn nhõng nhẽo thôi, cho nên siết chặt tay hắn, dẫn hắn đi, nhưng cũng vẫn nhắc nhở: "Đề cao cảnh giác".

"Ừ ừ ừ" Nguỵ Vô Tiện bị y dắt đi, không phản đối bất kỳ điều gì, cũng không biết hắn có nghe thấy không, cứ gật đầu lia lịa, tay Lam Vong Cơ càng siết chặt hơn, hơi khẽ thở dài.

May mắn thị lực cả hai đều rất tốt, cũng không bị bóng tối của khu rừng núi này ảnh hưởng, một đường đi tới, ra khỏi khu rừng đó, nhìn thấy một dãy núi cao phía trước, bọn hắn ở ngay dưới chân núi. Trên vách núi đó, con sói hồi nãy lại xuất hiện, phía sau là vầng trăng sáng trên bầu trời, rọi vào đôi mắt đỏ ngầu đó càng chói mắt thêm vài phần, con sói ngẩng đầu lên, tru một tràng dài.

Xung quanh hai người chợt xuất hiện vài tiếng động, kèm theo âm thanh sột sột soạt soạt, lần lượt từng con sói tiến đến gần bọn hắn.

Nguỵ Vô Tiện "chậc" một tiếng, nói: "Đây là tiến vào hang sói à".

Lam Vong Cơ hơi cau mày, nói: "Chỗ này, không ổn".

Nguỵ Vô Tiện lại nhìn vách núi đó, đúng là không ổn, đêm nay là trăng thượng huyền, tại sao chỗ này lại là trăng tròn! Hắn hơi trợn mắt: "Không phải là hiện thực! Chúng ta tiến vào đây từ lúc nào!"

Chỉ thấy bên cạnh con sói đó, làn khói đen từ từ tập trung lại, dần dần hoá thành một hình người, mặc trường bào màu xanh lá cây đậm, như một hồ nước sâu thẳm, gợn sóng theo làn gió. Gã sờ sờ đầu con sói bên cạnh, con sói ngoan ngoãn quỳ xuống cọ cọ vào chân gã.

Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ không nhìn rõ được tướng mạo của gã, khoảng cách này lẽ ra phải nhìn thấy rõ, nhưng trong đầu lại không ghi nhận được khuôn mặt của người này, gã mở miệng nói, phảng phất đều là vẻ lạnh lùng, khiến cho nhiệt độ nơi này càng thấp xuống một chút: "Hai vị tiên sư nhanh chóng phát hiện như vậy, quả nhiên là lợi hại".

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy khí tức từ người này toả quá quá nguy hiểm, tay siết chặt bội kiếm, ánh mắt cũng sắc bén lên, hỏi gã: "Ngươi dẫn dắt chúng ta tới là có ý gì?!"

Người nọ đứng trên vách núi, nghe hắn nói thì cười một tiếng, giơ tay, chỉ bọn hắn: "Đương nhiên là tìm ngươi, mang đồ trả cho ta".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.