Cuối cùng là đưa được Nguỵ Vô Tiện trở về, nhưng Nguỵ Vô Tiện mà gặp Lam Vong Cơ, chính là chẳng còn chút khí thế nào.
Được người ta dỗ dành, là hoàn toàn quên mất tại sao mình tức giận, chỉ lo quan tâm đến thương thế của Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ mệt mỏi, vừa trở về nhà là bắt y nằm trên giường, ân cần hỏi han, không cho làm gì hết. Lam Vong Cơ thành thành thật thật nằm xuống, Nguỵ Vô Tiện sờ sờ y, kiểm tra thương tích, thấy vẫn chưa đủ, đứng lên nói: "Ta đi tìm Ôn Tình đến xem thử".
Lam Vong Cơ vội vàng kéo hắn lại, tay Nguỵ Vô Tiện vẫn rất lạnh, người bị tà khí xâm nhập sẽ khác với người bình thường, lại ở bên ngoài lâu như vậy, Lam Vong Cơ có chút tự trách, lại đau lòng, sao có thể nỡ để hắn chạy ra ngoài như thế, y nói: "Không cần, không sao đâu".
Bàn tay đó cũng không chịu buông ra, kéo hắn xuống, Nguỵ Vô Tiện đứng không vững, ngã nhào xuống mép giường, Lam Vong Cơ cũng kéo luôn cánh tay còn lại của hắn qua và phủ lên, nhưng tay Nguỵ Vô Tiện vẫn còn bị thương mà, lúc kéo bị đau, hắn cau mày "hít" một tiếng.
"Đau?" Lam Vong Cơ nhẹ nhàng vuốt ve lên cánh tay đang băng bó của hắn, cánh tay dài, quấn vải kín mít, có thể tưởng tượng vết thương dài như thế nào, Lam Vong Cơ cảm thấy rất đau lòng.
Nguỵ Vô Tiện thật ra cũng có cắt một vết thương nhỏ, không đau lắm, thanh niên trai tráng bị thương một chút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981208/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.