Nhưng Mặt Sẹo ở phía đối diện bắt đầu cười điên cuồng, "Nguỵ Vô Tiện, ngươi chỉ biết trốn sau lưng Lam Vong Cơ như thế à, y dùng mạng mình để bảo vệ ngươi mà ngươi cũng nhẫn tâm sao?"
Nguỵ Vô Tiện đột nhiên mở mắt ra, tình hình xung quanh so với lúc nãy còn tệ hơn, bọn hắn gần như bị bao vây hoàn toàn trong bóng tối, cơn gió lạnh lẽo gào thét thổi qua mặt như một lưỡi dao sắc bén, khiến người ta phải đau đớn. Nguỵ Vô Tiện cảm thấy thân thể Lam Vong Cơ hơi có chút bất ổn, lắng nghe một cách cẩn thận, tiếng "thình thịch thình thịch" đó, không phải là những yêu tà kia, đây là tiếng tim đập loạn của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện kêu lên một tiếng: "Lam Trạm?"
Lam Vong Cơ vốn đang trầm mặc, lâu thật lâu mới trả lời, "Ta ở đây".
Nhưng thanh âm đó rõ ràng không thích hợp, tim Nguỵ Vô Tiện nảy lên một cái, đến bên cạnh nhìn y, Lam Vong Cơ đã không còn vẻ trầm ổn như mọi khi, cắn môi dưới, cắn môi dưới đến chảy máu mới có thể giữ cho bản thân tỉnh táo. Thái dương rịn mồ hôi, chảy dọc theo sườn mặt rơi xuống, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy cực kỳ đau lòng, Lam Vong Cơ đã nói sẽ liều mạng để bảo vệ hắn, mặc dù đó là lời yêu đương mà hắn muốn nghe, nhưng hắn không muốn mạng sống của Lam Vong Cơ một chút nào.
Tiếng cười chói tai của Mặt Sẹo cứ vang lên không dứt, gã lại nói: "Nguỵ Vô Tiện, nếu ngươi cứ cố chấp trốn sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-y-nhao/2981198/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.