*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đóa Lai cảm giác da mặt mình ngày càng dày, lấy kim đâm vào cũng không chảy máu, ví dụ như lúc nhỏ đi học bị tiêu chảy, nói với thầy giáo tình hình rồi chạy như điên đến nhà vệ sinh, càng chạy càng nhanh, bụng càng lúc càng trĩu xuống, mắt nhìn thấy sắp tới cửa rồi liền thả lỏng, thế là chảy ra quần, lại nói thêm, sáng hôm đó cậu còn ăn rau hẹ, cái kia, ừm, khá là khó nói.
Lẽ ra theo như thông thường, nếu gặp chuyện như vậy thì phải tận lực giấu mới phải, tìm thầy lén xin về nhà là được, nhưng mà Đóa Lai là ai? Cậu nghênh ngang trở về lớn, mặt không trắng không đỏ nói một câu, Thầy ơi cho em xin nghỉ buổi này nhé, em ị ra quần mất rồi.
Một câu như vậy, đeo Đóa Lai hơn nửa học kì.
Chuyện cũ rõ ràng ở trước mắt, nhưng mà bây giờ cậu đang ở với Bàng Suất, không thể so sánh được.
Bàng Suất đưa lưng về phía Đóa Lai, cầm lấy ca nước lạnh dội xuống đầu, đưa tay chùi nước trên mặt, truy hỏi đến cùng: “Có chuyện phải nói ra mới dễ chịu đúng không?”
Đóa Lai không khỏi nuốt nước miếng, hai mắt nhắm lại chuẩn bị nói ra.
“Đóa Lai à…”
Âm thanh của lão Đóa từ dưới cầu thang truyền đến, Đóa Lai như trút được gánh nặng, thở hắt ra, ở trong căn phòng gỗ ló đầu hô: “Dạ?”
“Chè trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-xuan-du-dong/1884323/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.