Đóa Lai từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp chuyện như vậy bao giờ, trong lòng vừa khiếp sợ vừa đầy kích động. Vì để che giấu sự xúc động này, Đóa Lai chỉ có thể liều mạng giãy dụa, không ngừng duỗi chân vặn mông, bất đắc dĩ Chúc Khải người cao sức ngựa, cậu giãy dụa một hồi liền mất hết khí lực, đành phải cam chịu.
“Có phục không hả?” Chúc Khải vui vẻ nói.
Đóa Lai sớm đã kiệt sức, nằm im không nhúc nhích, thở hổn hển từng ngụm.
Bàng Suất và Chúc Khải to lớn như vậy, cũng đã từng gieo không ít tai họa cho bạn học, lúc còn đi học, thừa dịp các bạn nam trong lớp không để ý thì lột quần người ta, quần ngoài kèm theo quần đùi bên trong bị kéo đến tận gót chân, sau đó hai người xách mông bỏ chạy. Hoặc là hai người thừa dịp bạn bè đang ngủ, liền cầm một sợi dây thun bắn cậu nhỏ của người ta một cái, bạn bè đang ngủ nhất thời đau quá mà tỉnh giấc, ôm chỗ đó đau đớn kêu rên.
Mới chớp mắt đó thôi mà Bàng Suất và Chúc Khải giờ đã cao to hơn, hiện tại lại làm chuyện này thì thuận buồm xuôi gió như cũ, không có chút bỡ ngỡ nào.
“** má, mày lẹ lên tí được không? Không được thì để tao làm!” Chúc Khải nhìn Bàng Suất, thúc giục.
Bàng Suất một chân đặt ở trên bồn, một chân giậm xuống đắt, động tác tay lúc nhanh lúc chậm, thủ pháp kia sớm đã đánh tan phòng tuyến cuối cùng trong lòng Đóa Lai. Đối mặt với sự thúc giục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-xuan-du-dong/1884314/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.