Chúng ta vẫn là chúng ta.
Dịch Tư Linh cảm thấy mãn nguyện mà cười tươi rói, cởi dây an toàn, chống tay lên bảng điều khiển trung tâm đứng dậy, khom người chui sang phía Tạ Tầm Chi.
Chỉ trong nháy mắt, cô đã ngồi gọn trong lòng anh, nhanh nhẹn và linh hoạt, hiện tại cô vẫn chưa cảm thấy nặng nề, cả người đều uyển chuyển nhẹ nhàng.
Thân thể Tạ Tầm Chi phản ứng nhanh hơn não bộ một bước, anh đón lấy cô, ôm chặt vào lòng, như nâng niu một bó hoa thơm ngát.
Trong nhà hàng Thái ở Cảng Đảo, ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô, Tạ Tầm Chi đã cảm thấy cô cực kỳ giống một đóa hoa kiều diễm lộng lẫy.
Loại hoa này quá khó trồng, cần người trồng hoa mỗi ngày mỗi đêm tỉ mỉ chăm sóc, cẩn thận tưới bón, nâng niu vun xới, che chở cẩn thận, mới có cơ hội thưởng thức một lần hoa nở.
Anh tự biết không phải người giỏi chăm hoa, ánh mắt đầu tiên thấy cô, theo lý thường hẳn là kháng cự, cô quá đẹp, đẹp đến mức khiến anh kháng cự, anh cảm thấy không thể chống đỡ được cô.
Không chống đỡ được thì dứt khoát không cần chống đỡ nữa. Ban đầu anh đã nghĩ như vậy.
Cô không phải hình mẫu người bạn đời trong tưởng tượng của anh. Mẹ anh từng hỏi anh, rốt cuộc muốn người vợ như thế nào, anh chỉ nói, chỉ cần cha mẹ đồng ý, tương lai có thể tôn trọng nhau như khách là tốt rồi.
Anh không cho rằng có thể cùng Dịch Tư Linh tôn trọng nhau như khách, đương nhiên, bây giờ nghĩ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-trieu-khong-mong-tieu-ham-tien/4669703/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.