"Tạ Tầm Chi... Em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh, anh đừng có trêu em nữa..." Dịch Tư Linh mềm mại đẩy anh ra, lồng ngực nóng ran.
Tạ Tầm Chi cuối cùng cũng lưu luyến rời đi, khẽ chạm chóp mũi vào mũi cô, ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn cô, giọng nói vẫn trầm ấm như thường: "Chuyện gì nghiêm túc? Anh nghe đây. Không trêu em nữa."
Dịch Tư Linh không thể chịu nổi vẻ đạo mạo giả vờ của anh, bực bội giơ tay véo mạnh chiếc mũi vừa gây chuyện của anh, không cho anh thở.
Vừa nãy chính cái mũi này cứ lượn lờ quanh cô, chạm tới chạm lui.
Tạ Tầm Chi: "............"
Cả đời anh chưa từng bị ai đối xử như vậy.
Anh bị véo mũi, cũng không thở bằng miệng, cứ nghẹn khí như thế, ánh mắt dịu dàng như ngọc. Cuối cùng Dịch Tư Linh mềm lòng, sợ anh nghẹn chết, liền buông tay ra.
Tạ Tầm Chi rốt cuộc cũng có dưỡng khí, trong hơi thở còn vương lại hương hoa hồng nhàn nhạt trên ngón tay cô. Anh vô thức hít sâu, yết hầu nghẹn lại, ho khan.
Anh cảm thấy mình thật trẻ con, vừa ho vừa bật cười, bất đắc dĩ duỗi tay, ôm chặt yêu tinh vừa làm mưa làm gió trên đầu anh vào lòng, khẽ than thở, "Chiêu Chiêu, một ngày nào đó anh sẽ bị em chọc cho chết mất."
Dịch Tư Linh bĩu môi, thầm nghĩ, anh còn không phải đang trêu chọc cô sao...
"Không phải muốn nói chuyện nghiêm túc sao?" Tạ Tầm Chi chỉnh lại đồng hồ, liếc nhìn thời gian. Bất giác đã mười hai giờ rưỡi, thời gian ở bên cô luôn trôi qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-trieu-khong-mong-tieu-ham-tien/4669679/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.