Trước kia, dù Tạ Tầm Chi có tự giễu mình thế nào, anh vẫn tin chắc mình là một người đàn ông có chuẩn mực đạo đức, sẽ không chạm đến những lằn ranh tội lỗi.
Dẫu anh có thoáng nghĩ đến, thì đó cũng chỉ là một hai khắc ý niệm tà ác chợt lóe, anh tự nhủ sẽ không bao giờ thực hiện. Bởi lẽ quân tử chỉ xét hành vi, chẳng bàn đến tâm tư, mà xét tâm thì trên đời nào có ai hoàn thiện, ai có thể vịn vào vài tia lệch lạc trong ý nghĩ của anh mà phán xét.
Khi anh càng muốn hung bạo, thô lỗ, hoàn toàn buông thả hòa quyện vào cô, thì hành vi bên ngoài lại càng mực thước, càng kiềm chế, càng từ tốn, anh không muốn làm cô sợ hãi, không muốn cô nghĩ anh là một kẻ đạo mạo giả nhân giả nghĩa, anh muốn giữ lại trong lòng cô ấn tượng đẹp đẽ nhất, muốn dùng sự dịu dàng, lễ phép, phong độ nhẹ nhàng để chinh phục cô, lay động cô.
Nhưng dường như, sự tình đến nước này, đã hoàn toàn trái ngược với mong ước ban đầu của anh. Khi nhìn thấy cô tự khoác lên mình tấm lụa mỏng như một món quà, cõi lòng anh trào dâng một nỗi vặn vẹo khôn tả, anh thẹn quá hóa giận, không phải vì cô cố ý khêu khích, mà giận chính lý trí của mình sao lại yếu mềm trước một kích động như vậy.
Đây chỉ là một chiếc váy ngủ.
Một chiếc váy ngủ đơn thuần.
Tạ Tầm Chi nào ngờ có ngày, ba mươi năm tu dưỡng lý trí của anh lại bại dưới một mảnh lụa mỏng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-trieu-khong-mong-tieu-ham-tien/4669672/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.