Trong máy bay rất yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ nhỏ xíu, ngoài cửa sổ là ánh hoàng hôn đỏ rực như vàng tan chảy.
Dịch Tư Linh mở mắt trong một vùng ánh sáng dát vàng, trước mắt không phải chiếc giường Bạt Bộ gỗ tử đàn, mà là một cabin xa hoa sáng ngời. Cô ngạc nhiên vài giây, chống tay ngồi dậy trên ghế sofa, mái tóc dài như thác nước xõa xuống bên người.
"Tạ Tầm Chi?"
Cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn, buột miệng gọi tên anh.
Trong tiềm thức, dường như cô đã bắt đầu ỷ lại.
"Anh đây."
Tạ Tầm Chi tháo tai nghe, giơ tay dừng đoạn video hội nghị, đứng dậy bước tới.
Dịch Tư Linh vốn đang mơ màng, nhìn thấy Tạ Tầm Chi liền bừng tỉnh. Cô chớp mắt hỏi: "Đây là đâu?"
"Máy bay."
"Máy bay??"
Đôi môi Dịch Tư Linh hé mở: "Bay đi đâu vậy?"
Tạ Tầm Chi nhíu mày, nửa ngồi xổm xuống trước mặt cô, tầm mắt ngang với đôi mắt cô: "Em nói xem mình đi đâu?"
Dịch Tư Linh: "........"
"Luân Đôn." Anh khẽ phun ra từ này bằng giọng trầm ấm.
Dịch Tư Linh nhìn anh hồi lâu, ngắm khuôn mặt thanh tú ôn nhã của anh, đầu óc dần dần tỉnh táo. Cô đột nhiên kêu lên một tiếng: "Sao em lại lên đây được!"
Tạ Tầm Chi bất đắc dĩ: "Anh ôm em lên."
"Vậy hành lý của em, trang sức của em, giày cao gót của em, em........." Cô dần mất bình tĩnh.
Trang sức là để phối với váy cưới.
"Đều mang theo." Tạ Tầm Chi nắm lấy tay cô, ngón cái v**t v* mu bàn tay cô, xoa dịu: "Đều mang theo hết, không thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-trieu-khong-mong-tieu-ham-tien/4669662/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.