Ngày hôm sau.
Khi còn hai mươi phút nữa mới đến giờ tan làm theo quy định của tập đoàn Lam Diệu, cả tòa nhà tập đoàn, đám nhân viên lười biếng đã bắt đầu rục rịch, nhưng vẫn còn rất nhiều người đang vật lộn giữa đống công việc cao như núi.
Tạ Minh Tuệ cầm một xấp hóa đơn và văn kiện cần Tạ Tầm Chi ký tên đi vào văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất. Sau khi Tạ Tầm Chi năm ngoái được thăng chức phó chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn, văn phòng liền chuyển lên tầng cao nhất, anh kiêm nhiệm nhiều chức vụ như giám đốc điều hành và thành viên hội đồng quản trị, về cơ bản mọi quyền lực của tập đoàn đều tập trung chặt chẽ trong tay anh.
Tầng cao nhất an ninh nghiêm ngặt, có quầy lễ tân riêng và hai lớp cửa bảo vệ, Tạ Minh Tuệ là một trong ba người nắm giữ quyền lực thực tế cao nhất tập đoàn, thẻ nhân viên của cô có thể mở mọi cánh cửa của Lam Diệu.
Thư ký lễ tân thấy Tạ Minh Tuệ liền nhiệt tình chào: "Tuệ Tổng, chào buổi chiều."
Tạ Minh Tuệ mỉm cười gật đầu, quẹt thẻ, đi đến cuối hành lang vào văn phòng kia, rồi ấn chuông cửa.
Bước vào văn phòng, không gian rộng rãi sáng sủa khiến cô cảm thấy dễ chịu, khác với phòng ngủ của Tạ Tầm Chi, văn phòng anh tràn ngập hơi thở hiện đại và công nghệ cao, đương nhiên, vẫn không thoát khỏi sự đơn giản mộc mạc.
Những thứ thường thấy trong văn phòng của những người đàn ông trung niên thành đạt, như tượng ngựa phi nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-trieu-khong-mong-tieu-ham-tien/4669659/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.