Dịch Tư Linh bị cái tấm thiệp chúc mừng kia làm cho có chút bất thường, cả người cứ lâng lâng như trên mây.
Nhưng đối phương tặng hoa mà chẳng hề có một tin nhắn nào, thậm chí không một lời hỏi han đã nhận được chưa, hoàn toàn im hơi lặng tiếng như người chết rồi, vậy thì cô cũng chẳng việc gì phải lên tiếng.
Cô sai dì Lật đem cái bó hoa to oành chiếm hết chỗ kia đi vứt, chỉ giữ lại vài cành đẹp c*m v** bình.
Khi người hầu bắt đầu cắm hoa, vừa cắm vừa đếm, ước chừng có đến chín trăm chín mươi chín bông, cắm đầy hơn sáu mươi chiếc bình lớn nhỏ, đặt khắp mọi ngóc ngách trong nhà, mỗi người hầu cũng được chia vài bình mang về phòng riêng, bày ở mép giường, bên cửa sổ đều đẹp, tô điểm thêm chút lãng mạn cho cuộc sống vốn dĩ bình lặng.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ nhà họ Dịch biến thành một biển hoa hồng rực rỡ.
Dịch Tư Linh ăn xong bữa trưa, Trần Vi Kỳ gọi điện thoại đến, không ngừng nhắc nhở cô buổi tối đi ăn đừng đến muộn.
Trần Vi Kỳ: "Cô dám đến muộn tôi liền phi thẳng đến nhà họ Dịch lôi cổ cô đi đấy."
Dịch Tư Linh đang ngắm hoa hồng, tâm trạng tốt vô cùng, chẳng những không cãi lại, còn nũng nịu nói: "Biết rồi biết rồi, yên tâm đi cục cưng, tôi nhất định đúng giờ, tiếc gì một chút thời gian chờ cô."
Trần Vi Kỳ nổi hết cả da gà, mỉa mai cô: "Giữa trưa mà đã lên cơn động kinh rồi hả, sắp cưới cũng không cần thiết phải kích động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-trieu-khong-mong-tieu-ham-tien/4669637/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.