Với loại chuyện này, đàn anh Chu quả là trâu bò.
Tô Dư nói: Em gái ở ngoài, anh đừng rên bậy đấy.
Em gái đã sớm biết điều ra ngoài xem phim rồi, dù có rên thủng trời cũng không sao.
Tô Dư như một con thuyền lắc lư, nắm lấy tay cầm, lên xuống theo con sóng. Sau đó, tay cầm quá kiên cố, cô không còn đủ sức để điều khiển nữa.
Thuyền còn chưa cập cảng, người lái tàu giờ chỉ còn cái mã, cuối cùng, đành để con thuyền tự trôi theo ý nó.
Ở trên tốn sức hơn.
Nhưng thuyền trưởng Chu thích thế.
Chỉ có điều eo cô quá nhỏ, anh sợ làm cô đau.
Bốn góc gối đầu phải chịu tội lớn vì bị đàn em Tô Tô cắn từng cái một. Người đằng sau dồn sức, hàm răng Tô Dư cũng cắn mạnh hơn. Răng nhọn, bao gối bị cắn đến mức bung chỉ, ngày mai lại phải thay mới rồi.
Chu Phi Trì nghĩ: Sau này sẽ để Tô Dư chọn mua.
Màu sắc, kiểu dáng, hoa văn, lông nhung. Cô thích cái gì thì mua cái nấy.
Ừm, và vải phải bền chắc nữa.
Như vậy mới chịu được trận cắn của cô.
Đàn anh Chu nhất tâm nhị dụng, nhưng vẫn sử dụng tốt như thường.
Tô Dư không nghe được tiếng lòng của anh, mà nghe được âm thanh bọt sóng của mình.
Nhiệt liệt, bất chấp, mạnh mẽ đâm tới trong màn đêm.
Đàn anh Chu biết giày vò và cũng rất có kỹ thuật làm người ta thoải mái, nhưng đàn em Tô Tô bị “chơi đùa” đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-tri/2525736/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.