Chương trước
Chương sau
Tạ Xuân Thu đi theo làm tùy tùng phục vụ Đàm Minh suốt một năm. Đến thời điểm lên cấp ba, ai cũng nghĩ rằng họ sẽ tách ra, nhưng không ngờ Tạ Xuân Thu len lén nghe được nguyện vọng của Đàm Minh, liền chỉnh nguyện vọng của mình để vào cùng trường với hắn.
Bạn học trong lớp biết được đều cười nhạo Tạ Xuân Thu không biết xấu hổ, nhưng cậu cũng chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người một cái rồi im lặng tiếp tục làm bài, giống như không đem chuyện mọi người đánh giá coi là chuyện to tát.
Thành tích của Tạ Xuân Thu cơ bản chỉ thuộc hạng trung, cũng vì muốn học cùng trường cấp ba với Đàm Minh mà bỏ ra không biết bao nhiêu sức lực. Cuối cùng, cậu thế mà có thể cùng người đứng đầu lớp là Đàm Minh cùng tiến vào một trường cấp ba.
Biết được tin tức, cơ hồ học sinh cả trường đều chìm suy nghĩ đau xót bi ai "Nam thần lại tiếp tục bị quấy rầy". Diễn đàn trường nổi lên một topic dẫn đầu "Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, đồng tính luyến ái buồn nôn ý đồ vấy bẩn nam thần", tuyên bố Tạ Xuân Thu một ngày không buông tha, topic vĩnh viễn không lui đỉnh. Đáng tiếc, đối với người không đi dạo diễn đàn như Tạ Xuân Thu mà nói, chuyện như vậy căn bản không ảnh hưởng chút nào.
Tuy nói là học cùng trường, những thời điểm phân lớp Tạ Xuân Thu lại không thể học chung lớp với Đàm Minh. Đàm Minh học lớp chuyên, Tạ Xuân Thu chỉ học lớp phổ thông.
Lúc đầu, còn có một số người không biết, bắt chuyện cùng với Tạ Xuân Thu, dần dần phát hiện Tạ Xuân Thu đối với chuyện gì cũng không để tâm, hơn nữa vừa nghỉ tiết liền chạy qua lớp chuyên. Dần dần một thời gian, cũng không ai chơi với cậu nữa.
Cũng giống cấp hai, Tạ Xuân Thu mỗi ngày đều giống cô dâu nhỏ bám sau Đàm Minh, đúng giờ đưa bữa sáng, đúng giờ lấy quần áo bẩn của hắn đi giặt, chiếm chỗ tại nhà ăn, thư viện, giúp hắn trực nhật, dư tiền thì mua tặng hắn quà mỗi ngày lễ, sinh nhật,...
Nhìn thấy Tạ Xuân Thu mỗi ngày đều ân cần như vậy, bạn bè Đàm Minh dù mù cũng đều nhìn được có chuyện gì xảy ra, thấy Đàm Minh lạnh như cục đá không hề bị lay động thì thái độ đối với Tạ Xuân Thu cũng có chút xem thường. Có người không chịu nổi bộ dáng của Tạ Xuân Thu, liền nói phải giới thiệu bạn gái cho Đàm Minh.
Tạ Xuân Thu cũng không phải là gì của Đàm Minh, hắn quen biết ai, kết giao bạn như thế nào cậu đều không có quyền quản. Nghe vậy chỉ có thể đứng bên, yên lặng làm một bộ đầu gỗ.
Đàm Minh cự tuyệt, hắn nói: "Không cần, tớ đã có người mình thích."
Không ai biết Tạ Xuân Thu nghe Đàm Minh nói đã có người thích có đau lòng không, thế nhưng cậu vẫn mỗi ngày đều đặn đi theo Đàm Minh. Vì vậy, không còn ai quan tâm cậu có đau lòng hay không, bọn họ chỉ càng thấy Tạ Xuân Thu không biết xấu hổ.
Có một đoạn thời gian, trường học muốn làm hoạt động kỷ niệm thành lập trường, Đàm Minh và bạn bè của hắn cũng tham gia một tiết mục nhảy. Tạ Xuân Thu muốn đi xem bọn họ dàn dựng và luyện tập tiết mục, đi tới hội trường liền bị người ngăn lại.
"Cậu tới làm gì, không được đi vào."
Người nói chuyện là bạn thân của Đàm Minh, Tạ Xuân Thu biết rõ hắn.
"Tôi đến đưa nước."
Tạ Xuân Thu quơ quơ bình đồ uống trong tay, đó là loại Đàm Minh thích nhất.
"Đưa xong liền đi, tuyệt đối sẽ không quấy rầy các cậu."
"Không cần cậu đưa, vừa nãy hoa khôi trường Ngô Thiến Thiến đã vào đưa nước rồi. Cậu hẳn cũng biết Ngô Thiến Thiến? Đây chính là có tiền có thế tài hoa đại mỹ nữ, cậu nhìn lại mình đi, thấy có so được với người như cô ấy không?"
Bạn của Đàm Minh nói với Tạ Xuân Thu có thể nói tận hết sức lực.
Tạ Xuân Thu nghe như vậy trầm mặc một chút, nhưng vẫn như trước chưa chịu từ bỏ ý định. Ánh mắt ảm đạm một chút liền nâng lên nói: "Tôi chỉ muốn vào đưa nước, cũng không định cùng ai so cái gì."
Người bạn kia hết cách, thở phì phò nói: "Tôi chỉ là không đành lòng nhìn cậu rước lấy nhục mà thôi, cậu cứ muốn như vậy cũng được, đi thôi."
Người bạn kia mở cửa, nhường đường cho Tạ Xuân Thu bước vào.
Tạ Xuân Thu sửa lại một chút đồng phục của mình rồi tiến vào hội trường. Có vẻ vừa luyện tập xong, Đàm Minh cùng với mọi người đều đang ngồi dưới sân khấu nghỉ ngơi. Ngồi bên cạnh Đàm Minh là một nữ sinh dung mạo rất đáng yêu, tóc dài rũ xuống eo, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, ngồi trong đám người rất nổi bật. Nhưng mà trong mặt Tạ Xuân Thu vẫn chỉ có một mình Đàm Minh.
Thời điểm Tạ Xuân Thu đi tới, mọi người trong hội trường đều nhìn hắn, nhỏ giọng xì xào bàn tán, thỉnh thoảng có một hai câu "da mặt dày", "biến thái", "mất mặt" lọt vào tai Tạ Xuân Thu.
Tạ Xuân Thu nhấp môi, cúi đầu đi nhanh, trực tiếp hướng Đàm Minh đem nước ngọt đưa tới, cẩn thận nói: "Nước này, cho cậu."
Đàm Minh trước giờ đều không từ chối bất kỳ lợi ích nào từ Tạ Xuân Thu, lần này lại không lập tức tiếp nhận, hắn nói: "Thiến Thiến mang nước cho tôi rồi."
Tạ Xuân Thu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt trước khi tiến vào, nghe xong, trên mặt cũng không lộ ra biểu tình thất lạc. Chỉ từ từ thả tay xuống, đem nước ngọt để xuống chỗ trống bên cạnh, nói: "Vậy thì để lát nữa khát thì uống thêm."
Nước cũng đã đưa, người cũng đã thấy, Tạ Xuân Thu liền chuẩn bị rời đi, lại thấy Ngô Thiến Thiến đang ngồi bên cạnh Đàm Minh đứng lên.
"Cậu là Tạ Xuân Thu sao? Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu."
Nói xong, Ngô Thiến Thiến chủ động hướng Tạ Xuân Thu đưa tay ra.
Tạ Xuân Thu không thấy nữ nhân xa lạ này đối với mình có hảo ý, nhìn bàn tay trắng nõn của cô do dự có nên nắm hay không.
Chỉ là không đợi Tạ Xuân Thu suy nghĩ kỹ càng, Đàm Minh đã cứng rắn kéo tay Ngô Thiến Thiến ra, nói: "Cậu ta rất quái gở, không dễ chơi chung."
Tạ Xuân Thu cứ nghĩ mình đã đao thương bất nhập mà giờ tâm đột nhiên chấn động, thật giống như có vết rách.
"Đừng nói vậy, tớ ngược lại cảm thấy bạn học Tạ còn dễ chơi chung hơn cậu đấy."
Ngô Thiến Thiến cười híp mắt, cũng không nhìn ra là thật lòng hay trào phúng.
Tạ Xuân Thu tâm tình khó chịu, không biết mình nên nói cái gì, chỉ khô khan trả lời "Tôi đi trước" liền đi ra khỏi hội trường.
Đây là lần đầu Ngô Thiến Thiến cùng Đàm Minh qua lại. Chỉ sau đó vài ngày, tin tức Đàm học bá cùng Ngô hoa khôi chính thức qua lại đã lan truyền nhanh chóng, cùng Tạ Xuân Thu không biết xấu hổ theo đuổi Đàm Minh, ai nghe cũng khoái.
Mà Tạ Xuân Thu đối với Đàm Minh vẫn chấp nhất trước sau như một, cho dù bên cạnh Đàm Minh có nhiều thêm một cô gái xinh đẹp là Ngô Thiến Thiến.
Thời điểm Tạ Xuân Thu mang điểm tâm cho Đàm Minh, Ngô Thiến Thiến cũng ở bên cạnh. Cô vén tóc qua tai, cười đến ngọt ngào: "Bạn học Tạ sao chỉ chuẩn bị cho mỗi Đàm Minh nha, lần sau chuẩn bị cho tớ một phần nữa được không, tớ sẽ trả tiền."
Những lời khó nghe hơn nữa trước đây cũng đã nghe nhiều, lại có ít khi Tạ Xuân Thu khó chịu như lúc này, cậu khó nhọc nói: "Không được, tôi chỉ chuẩn bị cho Đàm Minh."
Kỳ quái là Ngô Thiến Thiến nghe vậy lại không hề tức giận, lại còn cười híp mắt hỏi: "Như vậy á, vậy đến lượt tớ chuẩn bị cho bạn học Tạ một phần, thế nào?"
Tạ Xuân Thu thực sự không hiểu, nữ sinh này là muốn nhục nhã cậu hay muốn làm gì? Nếu muốn nhục nhã, tại sao không dứt khoát luôn đi? Đang lúc cậu không biết nên trả lời thế nào, liền nghe Đàm Minh lạnh như băng nói: "Ngô Thiến Thiến! Cậu nói với cậu ta nhiều như vậy làm gì?"
"Sao vậy, tớ không thể nói cùng bạn học hai câu được sao? Thực sự là..."
Tạ Xuân Thu rất khó chịu, cổ họng như nghẹn cứng lại, nhưng lại không thể oán trách ai, đây là cậu tự tìm khó chịu!
Mùa hè nhiều bão, lúc đi học trời vẫn còn tươi sáng, lên lớp được một nửa trời đã bắt đầu sấm vang chớp giật, mưa gió mãnh liệt.
Rất nhiều học sinh không mang dù, sau khi tan vẫn đang gật gù ngồi trong tầng dạy học, Ngô Thiến Thiến cùng Đàm Minh cũng vậy.
Nửa giờ sau, Tạ Xuân Thu cả người ướt đẫm đi vào lớp ưu tiên, đem dù đặt trước mặt Đàm Minh.
"Bạn học Tạ đúng là vị cứu tính, bây giờ không cần ngồi chờ nữa rồi."
Ngô Thiến Thiến tự nhiên cầm lấy cây dù, không cần biết có phải cho cô hay không, cầm lấy muốn đi. Đi được hai bước liền xoay lại, tựa như săn sóc nói với Tạ Xuân Thu: "A đúng rồi, nam sinh cùng khu ký túc mà, vậy Đàm Minh liền nhờ cậu nha, bye bye!"
Tạ Xuân Thu quả thật còn một cái dù cho mình, thế nhưng cậu đoán chắc không nguyện ý cùng mình chung một cái dù, đang muốn đem dù nhường cho Đàm Minh liền thấy hắn thu thập sách giáo khoa, cầm lấy cây dù của Tạ Xuân Thu đang để một bên, nói: "Đi thôi."
Tạ Xuân Thu hoảng hốt cùng Đàm Minh đi vào màn mưa. Mưa quá lớn, hai người dùng chung một cái dù đã có chút miễn cưỡng. Huống chi Tạ Xuân Thu cầm dù vẫn duy trì khoảng cách nửa cánh tay với Đàm Minh. Kết quả nửa bả vai của hai người đều lộ ra khỏi dù.
Hai người mới đi được một đoạn ngắn đã bị mưa xối đến chật vật, không ai tốt hơn được chút nào.
Đàm Minh nhịn một chút, cuối cùng không nhịn được nữa, không thể không quay lại hướng Tạ Xuân Thu quát: "Cậu làm cái gì vậy? Dịch lại đây một chút!"
Tạ Xuân Thu bị quát giật mình, phục hồi lại tinh thần, hiểu rõ gật đầu. Sau đó đem cán dù đẩy qua cho Đàm Minh, còn mình chạy vào màn mưa trắng xóa...
Trên diễn đàn, tất cả mọi người đều đang đánh cược xem Tạ Xuân Thu khi nào thì từ bỏ, từ đó mở ra một topic bỏ phiếu nặc danh.
Lúc học lớp 10, phần lớn số phiếu bầu cho vào lúc lớp 11; lúc học lớp 11, phần lớn số phiếu lại bầu cho lớp 12. Nhưng mà cấp ba ba năm vội vã qua nhanh, cho dù vào giai đoạn cuối cùng lớp 12, Đàm Minh cùng Ngô Thiến Thiến đều rất ít khi gặp mặt tán gẫu, mà Tạ Xuân Thu vẫn một ngày không rời, gió mặc gió, mưa mặc mưa vì Đàm Minh tận tụy phục vụ.
Thời điểm công bố kết quả thi đại học, Đàm Minh thành tích chói mắt đến phát sáng, dù sao danh hiệu học bá cũng không phải chỉ để trưng, Ngô Thiến Thiến thành tích tuy rằng không bằng Đàm Minh, nhưng cũng đậu một trong những trường top đầu, coi như cũng thỏa mãn. Mà Tạ Xuân Thu, cậu vốn không phải một người học giỏi, cho dù nung nấu tâm huyết quyết tâm cũng chỉ có thể đậu trường phổ thông hạng hai.
Không thể học cùng một trường, Tạ Xuân Thu nghĩ, vậy chọn trường nào gần hắn một chút, ngược lại mình học chỗ nào cũng được, chỉ cần để cậu thuận tiện đến trường Đàm Minh học tìm hắn là được.
Nhưng vấn đề là, làm sao biết Đàm Minh điền nguyện vọng vào trường nào? Tạ Xuân Thu gặp khó.
Hết đường xoay sở, Tạ Xuân Thu trên đường ngẫu nhiên gặp Ngô Thiến Thiến.
Tạ Xuân Thu thấy mình cũng Ngô Thiến Thiến cũng không có giao tình gì, đang muốn quay đi thì bị Ngô Thiến Thiến cản lại, giọng mang hờn dỗi nói:
"Bạn học Tạ đi đâu vậy, sao vội vã thế. Tớ đứng sờ sờ ở đây cậu không thấy à?"
Tình địch gặp nhau có gì để nói, Tạ Xuân Thu căn bản cũng không muốn cùng Ngô Thiến Thiến giao thiệp gì, cậu nói: "Thật không tiện, có việc."
Ngô Thiến Thiến đụng phải cái đinh mềm cũng không có mất hứng: "Có chuyện gì a? Tớ có thể giúp được gì không?"
Tạ Xuân Thu không chút nghĩ ngợi, lập tức nói: "Không thể!"
Ngô Thiến Thiến: "A, vậy thật đáng tiếc."
Tạ Xuân Thu: "Vậy xin lỗi, không tiếp được."
Nói xong, Tạ Xuân Thu nhấc chân rời đi.
Ngô Thiến Thiến nở nụ cười, ở phía sau lưng Tạ Xuân Thu lành lạnh nói: "Cậu không muốn biết Đàm Minh điền vào trường nào sao?"
Tạ Xuân Thu quả nhiên dừng bước, Đàm Minh là hai chữ tử huyệt của cậu, vẫn luôn là vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.