Edit: girl_sms "Cút ngay a, muốn say cũng là đừng ở trước mặt tôi mà say, trời ơi, như thế nào lại có người như vậy à!" Phong Uyển Tư nhìn Tiểu Thảo ngã vào trên bàn lắc đầu liên tục, Thảo khoai tây ngu ngốc này, thổ lộ tình cảm như thế nào lại ngã gục, hơn nữa còn ngã ngay trước mặt tỷ tỷ của tôi nữa chứ, Dương Tiểu Thảo, cô có thể có chút tiền đồ giùm tôi được không? "Ai, bạn học Uyển Tư, tôi thấy cô la nãy giờ cũng mệt rồi đó." Dạ Ngưng chịu không nổi Phong Uyển Tư dùng ánh mắt khinh bỉ kia nhìn Tiểu Thảo nhà nàng, cái gì chứ, sĩ khả sát bất khả nhục (Có thể chết không thể chịu nhục),nói như thế nào chúng ta cũng là những binh sĩ gục ngã khi ra sa trường tỏ tình, coi như là hy sinh trong vinh quang không phải sao? Phong Uyển Tư, cô mau mau thu hồi ánh mắt khinh bỉ tiểu nhân đó đi, chúng tôi say rượu tỏ tình dù có chết cũng cam lòng nha! Phong Uyển Tư nhìn Dạ Ngưng liếc mắt một cái, than thở "Cóc tìm đậu xanh, rùa tìm Vương Bát, thật đúng là bạn ra sao mình cũng như vậy mà." (Ý có nói là Tiểu Thảo và Dạ Ngưng cùng là một hạng người không sánh được với Tư Tư) Lăng Sương tại một bên nghe được câu này, nhiều năm như vậy, Phong Uyển Tư nói năng chua ngoa vẫn không hề thay đổi, thậm chí so với lúc đi học càng thêm độc miệng. Trái lại Phong Uyển Nhu nãy giờ cũng chưa mở lời, mà chỉ có chút đăm chiêu nhìn người đang ghé vào trên bàn nằm - Tiểu Thảo, bên miệng còn có chút ý cười, Lăng Sương có chút nghi ngờ nhìn chằm chằm nàng một hồi, theo tầm mắt Phong Uyển Nhu dừng ở trên người Tiểu Thảo, lòng tràn đầy nghi hoặc. Đây là tình huống gì vậy? Chẳng lẽ là có ẩn tình? "Ai chu choa, cóc cùng đậu xanh à, ngay cả tôi cũng bị nói thành cóc và Vương Bát, vậy không biết người thích Tiểu Thảo gọi là cái gì a? Hơn nữa muội muội của nàng ta lại là cái gì a? Không lẽ là trứng cóc?" "Nè nè cô có ý tứ gì? Tôi nói Dạ Ngưng cô rõ ràng là đang đùa bỡn tôi." "Ai u, tôi chỗ nào dám a, cô thân phận cao quý là tổng giám, là lãnh đạo, búng tay một cái là bóp chết đám ruồi muỗi chúng tôi liền, người ta uống rượu ngất xỉu đi rồi lãnh đạo cũng không buông tha, tôi sao dám lấy hành tây nhét vào lỗ mũi cô à, chết lúc nào không hay!" "Dạ Ngưng!" "Chuyện gì à?" Dạ Ngưng nhìn Phong Uyển Tư đang trợn trắng mắt, Phong Uyển Tư bị nói cho tức điên người, nàng luôn luôn nổi tiếng nói chuyện ác độc, lúc học trung học còn bị các học sinh bầu thành "Mẫu hậu của công chúa bạch tuyết thế kỉ hai mươi một", không nghĩ đụng tới Dạ Ngưng liền thua đau đớn như vậy, cái này là thế nào à? Không lẽ mình chỉ có tiếng mà không có miếng. Dạ Ngưng tiếp tục nhìn khiêu khích, nàng đã sớm bất mãn với Phong Uyển Tư, trước không nói nàng ta không có việc gì liền khi dễ Tiểu Thảo tổn thương Lăng Sương, chỉ là riêng chuyện nàng ta mỗi ngày đều nói mấy chuyện tào lao ẩn ý đã khiến Dạ Ngưng phiền lòng, viên thuốc này thật đúng là không biết cuộc đời này biết bao khó khăn, không biết tiểu thanh niên độc thân như mình vượt qua từng đêm tịch mịch thống khổ như thế nào, nhất định phải đem tâm của chúng tôi xé ra rồi sát muối vào sao? Khiến nàng và vài nhân viên cấp dưới khác mỗi ngày không suy nghĩ công tác ra sao đã phải nghĩ như thế nào nịnh nọt tổng giám, cô nói bớt một chút cho chúng tôi sống cái? "Được rồi tôi không cãi với cô, cô nhanh nhanh đem thi thể của Tiểu Thảo lôi đi giùm cái, tôi vừa nhìn thấy đã phiền muốn chết." Phong Uyển Tư không phải nói không lại Dạ Ngưng nên bắt đầu nói sang chuyện khác, kỳ thật nàng cảm thấy nếu nói thêm một hồi không chừng Dạ Ngưng này nói sang chuyện tào lao khác liên quan đến Lăng Sương, nàng là sợ hãi đối mặt với Lăng Sương, tuy rằng nàng vẫn cho là chính mình không nợ Lăng Sương cái gì, nhưng như thế nào vừa thấy nàng ta thì Phong Uyển Tư liền có cảm giác chột dạ. "Tôi cũng không phải nhân viên vận chuyển người, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi." Dạ Ngưng hồn nhiên nói, Phong Uyển Tư vừa nghe liền tức giận đến mức nở nụ cười, nhìn Dạ Ngưng không chớp mắt "Cô không phải hảo bằng hữu của Tiểu Thảo sao? Như thế nào hiện tại lại bắt đầu né tránh?Cô có biết chữ nghĩa khí viết như thế nào không?" Dạ Ngưng rốt cục cũng chú ý đến người đang gục trên bàn, nhíu mày nhìn Tiểu Thảo, lúc này cùng bắt mình nói chuyện nghĩa khí cũng thật bất công mà,người này ngủ say cùng lợn chết cũng không thua kém, ai có thể nâng nổi à, hơn nữa nàng lại không xe, huống chi, nhìn ánh mắt của Phong tổng kìa...... Dạ Ngưng trộm ngắm Phong Uyển Nhu, thấy nàng ta nhìn chằm chằm Tiểu Thảo nháy mắt không nháy mắt, trong lòng cười không ngừng, xem đi xem đi, có phải giống như người mổ heo nhìn thấy con heo hay không? Nàng nếu đem con heo này đoạt đi, người mổ heo kia còn không cầm đao đuổi giết nàng a! "Cô cười cái gì? Cô nhìn tỷ tỷ của tôi rồi cười cái gì a!" Phong Uyển Tư càng nhìn Dạ Ngưng thì càng cảm thấykhông vừa mắt, cô cười tôi quản không được, cô cùng Dương Tiểu Thảo nói chuyện tôi cũng quản không được, nhưng cô nhìn chằm chằm tỷ của tôi rồi cười hả hê như vậy tôi cuối cùng cũng có thể quản chứ? Nhìn người kia đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình. Dạ Ngưng thè lưỡi, lên mặt nhìn Phong Uyển Tư "Tôi thích thì nhìn chằm chằm Phong tổng vậy thì làm sao, so với cô còn tốt hơn, yêu thầm tỷ tỷ!" "Ai nói tôi yêu thầm tỷ tỷ?" Phong Uyển Tư đỏ mặt nổi giận, thuận tiện trộm liếc Lăng Sương một cái, thấy nàng nhìn chằm chằm mình, tim mạnh mẽ đập liên hồi, giọng hét lớn hơn nữa "Lăn lăn lăn, Cô lăn ngay cho tôi, tôi nhìn thấy cô là phiền chết luôn." "Ai u, thẹn quá thành giận, tôi lăn, tôi lăn ngay đây!" Dạ Ngưng nắm chắc tâm lý của viên thuốc này mà, nàng đánh giá trận này sẽ mau kết thúc, nhân vật phụ như nàng cũng có thể kết cục, xem Phong tổng như vậy, Tiểu Thảo nàng ta chắc chắn sẽ không mặc kệ, về phần Lăng Sương ra sao...... Hắc hắc, Dạ Ngưng cười xấu xa, giơ cao miệng, phất tay tiêu sái xoay người đi, vừa đi vừa hát hành ca "Nhẹ nhàng tôi đến đây, nhẹ nhàng tôi ra đi, ta vung ống tay áo lên, không mang theo bất kì cọng cỏ dại nào..." "Bệnh thần kinh!" Phong Uyển Tư hướng về phía Dạ Ngưng phất phất tay, quay đầu lấy lại phong độ như mọi ngày, làm nũng nói "Được rồi, tỷ, mình cũng đi thôi, đều ăn không vào, về nhà em làm đồ ăn ngon cho chị." Phong Uyển Nhu nhìn nàng một cái, lại liếc mắt về phía người bên cạnh nàng ~ Lăng Sương, nhẹ nhàng lắc lắc đầu "Chị còn có việc." "A? Chuyện gì vậy, không phải tan tầm rồi sao?" Phong Uyển Tư vừa nghe liền nóng nảy, không thể a, tỷ, chị là chị ruột của em đó nha, chị không thể đối với em như vậy, người đó...... Người đó còn ở đây, đừng lưu lại em ở lại một mình, em tình nguyện chị cứ lãnh khốc như trước đi, Phong Uyển Tư thực sự mong đem Dương Tiểu Thảo một cước đá văng ra khỏi cuộc đời mình. Lăng Sương ở một bên lạnh lùng nhìn Phong Uyển Tư, đem biểu tình của nàng thu hết vào mắt, thanh âm lạnh lùng không có bất cứ tình cảm "Phong tổng, Tiểu Thảo liền giao cho chị, em còn có việc, đi trước." Whatttttttttt? Phong Uyển Tư sửng sốt há hốc miệng, máy móc quay đầu nhìn Lăng Sương, liền đi như vậy sao? Phong Uyển Nhu nhìn Lăng Sương gật gật đầu "Một mình trở về có được không?" Dạ Ngưng đột ngột xuất hiện, tiếp đến Tiểu Thảo đang tỏ tình đột nhiên té xỉu, nãy giờ đã gần mười giờ đêm, trời tối như vậy, một đại mĩ nhân như hoa như ngọc đi ở trên đường một mình khó tránh khỏi gặp loại người như Phong Uyển Tư. (Ý nói đi cùng Uyển Tư còn nguy hiểm hơn:">) Lăng Sương nhìn Phong Uyển Nhu mỉm cười, nói "Cám ơn Phong tổng, có người đến đón em" ~ Ngắn gọn xúc tích, ý không cần nói nhưng ai cũng biết. Phong Uyển Nhu là người thông minh, không hề nói thêm, ngược lại Phong Uyển Tư như bị điện giật nhìn Lăng Sương, có người đến đón cô sao? Ai a? Lăng Sương cũng không thèm liếc nhìn nàng một cái, xoay người, nâng giày cao gót đi ra ngoài, Phong Uyển Tư nhìn như đóng thành tượng, vẫn không nhúc nhích. Phong Uyển Nhu nhìn nàng như vậy không khỏi thở dài, nhẹ giọng nói "Nếu để ý, vì cái gì còn muốn đẩy người ta ra." "Để ý, ai để ý a, khôi hài, a, em thì thèm gì để ý ai." Phong Uyển Tư cười đến mức chính mình đã muốn khóc, Phong Uyển Nhu một câu cũng không nói, nhìn chằm chằm nàng, nhìn đến mức Phong Uyển Tư chịu không nổi, chỉ vào mặt người còn đang gục trên bàn~ Tiểu Thảo "Chị, chị nếu không nhanh đem người này đi khỏi đây, không chừng mặt của nàng sẽ sưng như cái bánh đó, vốn đã tròn nay lại càng tròn hơn." "Chị chỉ là lo lắng em." "Em đều lớn rồi, cũng không phải hài tử, lo lắng cái gì, không có việc gì, không có việc gì, chị đi nhanh đi." Kết quả là lại thành Phong Uyển Tư đuổi Phong Uyển Nhu, vừa rồi không biết là ai lôi kéo tỷ tỷ đi về nhà với mình à, Phong Uyển Nhu nhìn Phong Uyển Tư thở dài một hơi, nàng rất hiểu biết muội muội, lúc đau khổ luôn là hy vọng có một người đợi mình, luôn không có cảm giác an toàn, sở dĩ không dám yêu ai, không dám cùng ai ở một chỗ, bất quá là sợ yêu nhau sâu đậm sau đó sẽ bị tổn thương, phải nói là đáng thương hay là nhát gan đây? "Hehe, em đi trước đây chị yêuuuuu." Phong Uyển Tư thực không quen Phong Uyển Nhu nhìn mình như vậy, ánh mắt kia giống như xuyên qua lớp quần áo của nàng, phải nhìn thấy tâm gan mình mới thôi. Phong Uyển Nhu lắc lắc đầu, không hề nhìn Phong Uyển Tư, nàng dùng chân cũng có thể biết Uyển Tư hiện tại trong lòng có bao nhiêu sao khổ sở, phỏng chừng chắc cũng nhịn lâu lắm rồi,thôi kệ, tùy nàng đi thôi, tuổi trẻ, không phải là tự do sao, giống như là...... Phong Uyển Nhu bất đắc dĩ nhìn người đang gục trên bàn~ Tiểu Thảo, mặt bên phải của Tiểu Thảo toàn bộ dán lên trên bàn thành thật giống như cái bánh lớn, tuy rằng đang cau mày, nhưng là ngủ vẫn rất sâu, thật giống như cái bàn này căn bản là giường lớn ở khách sạn 5 sao, nếu không biết còn tưởng rằng nàng vài ngày không được ngủ. Đi đến bên người Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu bắt lấy tay Tiểu Thảo đem nàng đỡ lên, Phong Uyển Nhu thực nhẹ nhàng liền đem Tiểu Thảo nâng dậy, Tiểu Thảo mềm nhũn dán vào thân thể của Phong Uyển Nhu, đầu gục trên vai Phong Uyển Nhu, thậm chí còn dùng hai má cọ cọ cổ của nàng, Phong Uyển Nhu nhếch nhếch khóe môi, giúp đỡ nàng chậm rãi hướng bãi đỗ xe đi tới. Vốn dọc theo đường đi đều bình yên, nhưng vừa tiến trong xe, mang dây an toàn, Tiểu Thảo lại bắt đầu say khướt, hai tay giẫy dụa không ngừng, khép hờ mắt, miệng lẩm bẩm. "Cô đây là muốn dẫn tôi đi chỗ nào a? Cô là ai?! Vì cái gì lấy dây thừng trói tôi?" Phong Uyển Nhu liếc mắt một cái, khởi động xe, thản nhiên nói "Em nên thành thật một chút đi." "A? Cô muốn làm gì? Ngươi muốn làm cái gì?" "Là rõ như ban ngày." Có thể là Tiểu Thảo khó chịu, dây đai an toàn vốn ở trên bụng nay lại càng tiến lại sát cổ khiến Tiểu Thảo mắt trợn trắng, Phong Uyển Nhu khó có được kiên nhẫn sửa lại cho nàng, nhưng ai biết tiểu tổ tông Dương Tiểu Thảo không chỉ không cảm kích, ngược lại giãy dụa lợi hại hơn "Cô buông, tôi muốn đi tìm Phong phong nhà tôi!" "......" Phong Uyển Nhu trên mặt hiện lên ba cái hắc tuyến, đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người nhận thức đến bây giờ, Tiểu Thảo lần đầu tiên kêu nàng là Phong phong, nhưng cảm giác của Phong Uyển Nhu hiện tại là như thế nào, thật sự là muốn nổi hết da gà lên mà. Tiểu Thảo dùng sức kéo dây đai an toàn, kéo nửa ngày cũng không thoát ra được, không chỉ như thế, còn biến thành choáng váng, trong lúc nhất thời ủy khuất trào dâng, híp mắt méo miệng, bắt đầu khóc "Ô ô, ngay cả dây thừng cũng khi dễ tôi, không có người nào yêu tôi, Uyển nhu cũng không cần tôi, tôi không muốn sống, chết đi cho rồi." "......" Hít sâu một hơi, Phong Uyển Nhu cố gắng áp chế suy nghĩ muốn đem người bên cạnh miệng nói toàn điều vớ vẩn đá ra khỏi xe, nàng cố gắng tập trung tinh lực lái xe. "Nhu nhu, Nhu nhu của tôi." Tiểu Thảo gào thét đến khan cả cổ họng, cái này tốt lắm, một tiếng này liền đem Phong Uyển Nhu đang tâm phiền ý loạn không thể nhịn được nữa, rốt cục một cước phanh xe lại, Tiểu Thảo cũng không còn hét nữa, hết thảy đều dừng lại. "Dương Tiểu Thảo, em còn dám diễn cho tôi xem nữa sao?! Em nghĩ rằng tôi không biết em cùng Dạ Ngưng đang diễn trò mèo gì hả?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]