Cuối cùng Tiểu Thảo bị Phong Uyển Nhu mang đi, sau khi lên xe, Tiểu Thảo ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ôm trong lòng cái rương rùa ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói câu nào.
Đã quen với bộ dạng này của Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu cũng không để trong lòng, thắt chặt dây an toàn, thản nhiên nói:
"Gọi điện thoại về nhà đi!"
Không hề nhắc về chuyện cá chết, cũng không tiếp tục nhắc đến cả chiều hôm nay vì tìm nàng mà mất rất nhiều sức lực, hai người dường như lại trở về trạng thái thờ ơ như lúc ban đầu, trong một tháng qua, người này đối với người kia cũng có một điểm gì đó quen thuộc, vì vậy cảm thấy cái chết của cá kia cũng theo gió mà phiêu tán rồi.
Tiểu Thảo nghe xong gật gật đầu, lấy ra trong túi quần điện thoại di động, vừa nhìn thì cũng không biết từ lúc nào đã tắt âm thanh, vì vậy có sáu cuộc gọi nhỡ chưa nghe, bảy tin nhắn. Tiểu Thảo cuống quít liền gọi về nhà, Cỏ mẹ ở bên kia nhanh chóng đều muốn phát điên, nhận được điện thoại của Tiểu Thảo, đầu tiên bất chấp tất cả la mắng nàng một chút.
"Con đã chết ở đâu vậy con bé kia? Ta như thế nào lại sinh ra cái đứa chết bầm như con, thật là tức chết mà!"
"Mẹ, bình tĩnh"
"Còn bình tĩnh?! Con đang ở nơi nào đây?"
Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu liếc mắt một cái, nhìn thấy nàng vẫn thờ ơ quay mặt, Tiểu Thảo liền bĩu môi.
"Con ở bên ngoài tản bộ một vòng!"
"Tản bộ? Con đừng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-thien-lai-lieu-tuu-dang-dang/1365199/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.