Không về chứ làm gì?
Tiểu Thảo ngờ vực nhìn Phong Uyển Nhu: "Phong tổng còn việc gì cần tôi sao?"
"Có!" Phong Uyển Nhu nhếch nhẹ khóe môi, vỗ vỗ một bên ghế sô pha: "Lại đây!"
Tiểu Thảo chưa bao giờ thấy hình ảnh Phong Uyển Nhu quyến rũ như thế, máy tóc đen dài như tơ phủ dài trên bả vai trắng ngần, da vẽ như bông tuyết, trên trán lại có vài sợi tóc thả rơi, nhìn khóe môi Phong Uyển Nhu như ẩn ý cười... nhan sắc đúng là như đang câu hồn người khác.
Tiểu Thảo ngơ ngác nhìn nàng, theo bản năng nuốt hạ nước miếng.
Phong Uyển Nhu trong mắt có ý cười: "Còn không lại đây?"
"Nga..."
Tiểu Thảo lên tiếng, chậm chạp đi đến sô pha nhìn vị trí bên cạnh Phong Uyển Nhu, nàng sờ sờ mặt mình, nhìn Phong Uyển Nhu không dám ngồi xuống.
Không xong, mặt mình nóng vậy.
"Chân của tôi không thể di chuyển, cô nên ở lại chăm sóc tôi"
Phong Uyển Nhu tựa vào ghế so lon, làm như thân thể không có xương, thoạt nhìn lại rất yếu đuối.
"Chỉ là, tôi..."
"Cô không phải muốn chuyên tâm nhất quyết phải làm một thư ký tiêu biểu sao?"
Nhìn đôi mắt Phong Uyển Nhu dưới ánh đèn có chút long lanh thật mê người, nàng không một chút nháy mắt nhìn Tiểu Thảo, làm cho tim Tiểu Thảo lại gấp gáp đập không ngừng.
"Đúng là vậy, nhưng..."
Tiểu Thảo nhìn khuôn mặt còn chút ửng hồng của Phong Uyển Nhu, vẫn cảm thấy đêm nay Phong tổng có chút kỳ quái...
"Không có gì, chỉ là..."
Cô càng như vậy thì tôi lại càng khi dễ cô! Phong Uyển Nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-thien-lai-lieu-tuu-dang-dang/1365195/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.