Câu nói ấy như một tia chớp xé rách đêm đen, lập tức soi sáng toàn bộ suy nghĩ đang hỗn loạn của ta!
Thì ra Bệ hạ hoàn toàn không bị che mắt, có lẽ từ lâu Người đã nhận ra vấn đề ở tuyến vận lương, thậm chí là âm mưu còn sâu hơn nữa.
Người chỉ đang đợi thời cơ, muốn một lần vén hết màn, bắt trọn kẻ đứng sau!
Và Hứa Tuyên Kỷ chính là mồi câu Người thả ra, thậm chí có khi là người chủ động xin cầm cần!
Vậy nên Bệ hạ mới ngầm cho phép Kinh Triệu Doãn “điều tra”, đó là một dạng cách ly bảo hộ, cũng là làn khói khiến kẻ đứng sau mất cảnh giác!
Lời nhắc của Hoàng hậu lại càng rõ ràng hơn, mồi câu phải vô sự.
Sự an toàn của Hứa Tuyên Kỷ là mắt xích quan trọng trong kế hoạch của Bệ hạ!
Cho nên Hoàng hậu mới chọn thời điểm vi diệu này để phái người đến, vừa an ủi, vừa cảnh báo ta không được tự ý hành động, kẻo đ.á.n.h rắn động cỏ, ngược lại còn làm Hứa Tuyên Kỷ rơi vào nguy hiểm!
Thì ra ta không hề đơn độc!
Phu quân của ta cũng không phải là tù nhân mặc người làm thịt!
“Thần phụ… xin ghi nhớ lời dạy của nương nương.”
Ta cúi sâu một lễ, giọng mang theo chút nghẹn ngào khó nhận ra:
“Nhất định sẽ giữ vững cửa nhà, lặng lẽ… chờ đến lúc mây tan trăng sáng.”
Trong mắt nữ quan thoáng hiện một tia tán thưởng, nàng khẽ gật đầu:
“Phu nhân quả là người thông minh. Như vậy, nô tỳ xin hồi cung bẩm báo.’”
Tiễn nữ quan rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-tham-ngo/4913673/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.