Bảy năm trước? Ngoại thành kinh đô?
Trời tuyết? Cậu bé ăn xin? Ký ức đã bị khóa kín bấy lâu bỗng bị cạy mở một khe hở.
Hình như đó là một mùa đông cực kỳ lạnh, ta theo mẫu thân đi chùa ở ngoại thành thắp hương cầu phúc, trên đường về tuyết bão nổi lên… xe ngựa bị kẹt… một dáng người mỏng manh bên đường, gần như bị tuyết chôn vùi… đôi mắt tím tái vì lạnh nhưng đen thăm thẳm và kiên định… chiếc bánh ta đưa qua… mẫu thân thúc giục khiến màn xe buông xuống…
Những mảnh ký ức vụn vặt lướt qua, mờ nhạt.
Ta thậm chí không nhớ rõ diện mạo cậu bé, chỉ còn khắc khoải nhớ đôi mắt ấy, sáng chói đến kinh ngạc.
Hắn… hóa ra là…
Hứa Tuyên Kỷ khẽ cười, nắm chặt bàn tay ta muốn rút đi, áp sát hơn, nhịp tim ổn định và mạnh mẽ ấy dường như xuyên qua da thịt, đi thẳng vào trái tim ta đã lạnh bấy lâu.
“Không sao đâu.”
Hắn cúi người sát lại, ánh nến chiếu xuống đôi mắt sâu thẳm của hắn, tạo bóng nhấp nhô dịu dàng, hơi ấm thổi qua đôi môi khẽ mở và vành tai nhạy cảm của ta, giọng thấp đến mức gần như thì thầm, mang theo một lời hứa trang nghiêm:
“Tiểu thư quên rồi, nhưng thần một ngày cũng không dám quên.”
“Cả phần đời còn lại đủ dài, thần có thể… từ từ báo đáp ân tình.”
4. Sáng sớm trong phòng tân hôn.
Lời hắn như hòn đá ném xuống hồ lặng, tạo ra từng vòng sóng chồng chồng lớp lớp trong tâm ta.
Trả ơn?
Vậy ra, việc hắn cầu hôn ta, không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-tham-ngo/4913658/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.