Người đứng trong đình nghỉ mát này, phóng tầm mắt ra xa, có thể nhìn thấy toàn bộ ao hồ. Kỳ Yến vừa lên đã thấy Tấn Vương đứng bên lan can, liền đoán ra ông đã nhìn thấy tất cả những gì xảy ra giữa hắn và Vệ Trăn.
Tấn Vương cười lớn, đi đến sau án kỷ, bảo Kỳ Yến ngồi xuống trước mặt mình.
Cung nhân thêm trà cho hai người, Tấn Vương dùng đầu ngón tay khẽ gõ lên bàn, không nhanh không chậm quan sát người đối diện, như một con sư tử già nhàn nhã, nói: "Con vừa từ tiền tuyến trở về, đã không ngừng nghỉ chạy về cung, rốt cuộc có chuyện gì cần gặp nàng một lần?"
Kỳ Yến nhìn cung nhân rót trà vào chén, chậm rãi ngẩng đầu nói: "Chỉ là một số chuyện riêng thôi."
Rõ ràng Tấn Vương không tin lời này: "Chuyện riêng gì cần phải tránh vào rừng để nói? Con cứ nói thẳng với quả nhân đi, con có tâm tư gì với Ngụy Công chúa?"
Kỳ Yến uống xong trà, liền chuẩn bị đứng dậy: "Nếu ngoại tổ hỏi con về chiến sự tiền tuyến, con tự nhiên không có lý do gì để không báo, nhưng về chuyện riêng, con thực sự cũng không cần phải nói tỉ mỉ cho ngoại tổ nghe."
Hắn cười đặt chén trà xuống, cất bước đi ra ngoài, ngọc bội và kiếm đeo bên hông va vào nhau.
Tấn Vương nói: "Là quả nhân những năm nay quá yêu thương ngươi, nên để ngươi dám bày ra bộ dạng đó với quả nhân sao? Hỏi ngươi một câu chuyện của nàng, ngươi liền muốn đứng dậy bỏ đi, là không được hỏi, hay là ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803108/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.