Cơ Cầm ngồi bệt xuống đất, xung quanh chất đầy các trúc giản ghi nhạc, cúi đầu lật xem trúc giản trong tay: "Ta đang tìm sách ghi các khúc nhạc của Sở quốc, ngày mai trong tiệc hoa, ta muốn tấu một khúc nhạc của Sở địa."
"Khúc nhạc của Sở địa?" Cung nữ mơ hồ đoán ra điều gì đó: "Kỳ tướng quân là người Sở, Công chúa muốn tấu cho chàng sao?"
Cơ Cầm khép trúc giản lại: "Kỳ thiếu tướng quân và đệ đệ xa xứ, rất cô đơn, ta tấu khúc Sở, chẳng qua là để giúp chàng giải tỏa nỗi nhớ quê hương mà thôi."
Cung nữ lộ vẻ khó xử: "Nhưng Công chúa…"
"Chuyện này chỉ có ta và ngươi biết, tuyệt đối đừng nói cho phụ vương ta, ông ấy không cho phép ta gặp lại Kỳ Triệt nữa."
Dưới ánh mắt của Cơ Cầm, cung nữ nhẹ nhàng gật đầu, hết lần này đến lần khác cam đoan sẽ không nói ra, Cơ Cầm lúc này mới nở nụ cười, tiếp tục cúi đầu lật xem các bản nhạc.
Nàng chưa từng đến Sở quốc, nhưng khi đầu ngón tay lướt trên trúc giản, cảm nhận giai điệu của khúc Sở, trước mắt dường như hiện ra những đám mây trong xanh dịu mát và những dòng sông rộng lớn trong vắt của vùng Sở phương Nam.
Cả ngày hôm đó, nàng đều ở trong phòng đàn, không hề ra ngoài.
Đến tiệc hoa ngày hôm sau, chàng quả nhiên đã đến đúng hẹn. Trong trì uyển có rất nhiều người, chàng đứng ở một góc đám đông không quá nổi bật, nhưng Cơ Cầm vẫn nhìn thấy chàng ngay lập tức.
Sau tiệc, nàng sai cung nhân đưa lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803076/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.