Chàng cưỡi ngựa đến bên nàng, kéo dây cương của nàng. Hai con ngựa lập tức kề sát vào nhau. Thiếu nữ ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc một tia nắng chiều chiếu xuống, làm cho đôi mắt nàng lấp lánh.
Ánh vàng từ những đám mây nứt nẻ chiếu xuống, bao phủ thiếu niên và thiếu nữ bên bờ hồ.
Đến khi màn đêm buông xuống, cuối cùng nàng cũng học được bước đầu tiên của việc điều khiển ngựa, đó là đi vòng quanh bờ hồ. Kỳ Triệt thấy nàng vui vẻ như vậy, khóe môi cũng không khỏi cong lên.
Chàng đưa nàng đến bìa rừng. Trước khi đi, nàng quay đầu nhìn chàng: "Ta phải đi rồi. Hôm nay đa tạ lang quân đã dạy ta cưỡi ngựa, được ở bên lang quân, ta rất vui."
Kỳ Triệt gật đầu mỉm cười, nhìn theo bóng nàng đi xa.
Chàng vốn nghĩ rằng cuộc gặp gỡ với nàng chỉ là một lần thoáng qua, nhưng không ngờ ngày hôm sau bên hồ nước, hai người lại gặp nhau.
Lần này, bên cạnh nàng còn có một thiếu nữ mặc áo choàng lộng lẫy, tuổi tác xấp xỉ nàng.
Nàng cưỡi ngựa đến. Kỳ Triệt đoán được thiếu nữ bên cạnh nàng là ai, đang định hành lễ thì thiếu nữ kia đã chuẩn bị làm lễ trước. Tiêu Âm vội vàng kéo thiếu nữ lại, sắc mặt thoáng qua vài phần hoảng loạn, cười nói với chàng: "Đây chính là Công chúa Cơ Cầm."
Thiếu nữ kia liếc nhìn nàng một cái, rồi nhanh chóng quay đầu lại: "Chàng chính là vị thiếu tướng quân mà A Âm đã nói với ta, đến từ Sở quốc phải không?"
Kỳ Triệt nói: "Vâng, bái kiến Công chúa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803074/chuong-397.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.