Đột nhiên, một cục tuyết đập vào nàng, nàng vội vàng nghiêng mặt, cục tuyết vẫn đập vào vai nàng, những hạt tuyết bay vào mắt, Vệ Trăn vội vàng lau mặt, nhìn kẻ gây rối. Trong mắt Kì Yến đầy ý cười, lại sắp cúi xuống nặn tuyết, Vệ Trăn vội vàng cũng cúi xuống, đi trước hắn, vốc một nắm tuyết ném vào hắn.
Vai và mặt lang quân đầy hạt tuyết, Vệ Trăn vén váy đuổi theo hắn, đợi Vệ Trăn đến gần hắn, hắn lại quay người nắm lấy tay Vệ Trăn, nhét một cục vào cổ Vệ Trăn, khiến Vệ Trăn run rẩy vì lạnh.
"Ầm ầm ầm!" Bầu trời lúc này được pháo hoa thắp sáng, chiếu sáng đôi phu thê đang đuổi nhau trong sân.
Pháo hoa trên trời rực rỡ chói mắt, chiếu sáng cả đất trời trắng xóa lấp lánh, xung quanh gió tuyết từng đợt, thổi bay vạt áo của hai người.
Vệ Trăn lao vào lòng Kì Yến, cùng hắn ngã xuống nền tuyết mềm mại, cả hai thở hổn hển, hơi thở bốc lên thành sương mù, Kì Yến nói: "A Trăn, nhìn lên trời!"
Vệ Trăn quay người lại, pháo hoa nở rộ trên màn đêm, như một bức tranh rực rỡ trải ra. Lầu son gác tía, sông núi ngân hà, tất cả đều ở trong đó.
Hắn nói: "Giờ Tý sắp đến rồi, nàng có ước nguyện gì không?"
Vệ Trăn chắp hai tay, nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện trong lòng, đợi khi mở mắt ra, thấy lang quân nhìn mình chằm chằm: "Đã ước nguyện gì?"
Vệ Trăn nói: "Ước nguyện nói ra còn linh nghiệm không?"
Kì Yến cười nói: "Linh nghiệm chứ, cho dù trời không giúp nàng thực hiện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803058/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.