Nàng đi về phía hắn, tay vuốt ve khuôn mặt hắn: "Ta không mệt, ta muốn ra ngoài ngắm cảnh hành cung, chàng đi cùng ta nhé."
Kỳ Yến đương nhiên đồng ý, cùng nàng bước ra khỏi đài cao. Một tay hắn nắm Vệ Trăn, tay kia dắt Tinh Dã, đi vào khe núi.
Ánh mắt Vệ Trăn đặt trên bàn tay hắn đang nắm lấy mình, lực đạo truyền từ lòng bàn tay hắ khiến Vệ Trăn cảm thấy đặc biệt an tâm.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, Vệ Trăn nhìn ánh nắng thu rực rỡ chiếu trên người hắn, nói: "Trên núi có một thung lũng hoa, chắc không xa đâu. Nơi đó hoa dại muôn màu, chủng loại phong phú, chúng ta đến đó đi."
Kỳ Yến quay đầu lại, lông mày hơi nhếch lên, cười hỏi: "Nàng và ta đều là lần đầu đến đây mà, sao nàng biết?"
Bởi vì đây là điều chàng đã nói với ta ở kiếp trước, Vệ Trăn nghĩ thầm trong lòng.
"Ta đoán thôi, trong núi chẳng phải đều có thung lũng hoa sao?"
Nàng khẽ mỉm cười, vén váy bước lên, sánh vai cùng hắn.
Kiếp trước nàng chưa từng nhìn thấy những bông hoa đó, chỉ qua lời kể của Kỳ Yến mà tưởng tượng thung lũng hoa đó đẹp đến nhường nào. Hắn từng nói gió núi thổi qua, vạn hoa khoe sắc lay động theo gió, như một biển nước lung linh. Hắn còn nói, khi nàng xuyên qua biển hoa, sương hoa nhuộm lên tà váy nàng, nàng khẽ cử động, những làn sương ánh sáng đó sẽ bay lượn theo gió.
Họ đã đến thung lũng hoa đó, cảnh biển hoa hiện ra trước mắt Vệ Trăn. Nàng đưa hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-son-tu-mong/4803047/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.